Lâm Ngọc cười nói: “Một câu thôi mà mọi người nhớ đến bây giờ à, hơn một tháng này mọi người đưa củi khô cho nhà tôi tận mấy lần rồi? Tôi cũng biết ngại mà, mọi người mang về đi, tôi không lấy đâu”
“Ha ha ha, chúng tôi chỉ là nói lời giữ lời, dùng củi nhà cô rồi, khẳng định phải bổ sung cho nhà cô chứ. À mà thôi, trong nhà tôi còn có việc, không nói với cô nữa, chúng tôi quay về đây, lúc khác nói chuyện sau"
“Được rồi, để tôi đưa mọi người ra ngoài”
Lương thực là vấn đề khẩn cấp cần quan tâm, trước khi rau trong ruộng mọc lên, mấy ngày nay người trong thôn đều dựa vào rau dại và nấm để sống qua ngày.
Về phần lên núi săn thú, hiện tại việc đồng áng bận rộn, mọi người không có tâm tư đó. Còn có chính là đoạn thời gian trước một đám người lên núi tìm nước, Mục Quốc Trụ cùng vài người bị thương, làm cho những người trẻ tuổi ngày xưa kêu gào lên núi đánh thịt nghỉ ngơi.
Hai ngày nay có chút rảnh rỗi, Mục Kế Đông kỳ thật có chút muốn lên núi, Lâm Ngọc không cho phép, lý do chính là ngày xưa anh lên núi đều đi cùng Chu Khải và Mục Quốc Trụ.
Hiện tại anh lại muốn một mình lên núi, ở trên núi xảy ra chuyện gì không ai giúp một tay, người trong nhà chỉ có thể lo lắng suông không giúp được gì.
Trong chuyện này Mục Thanh đứng cạnh mẹ mình, cô bé vung tay lên ném một miếng thịt lên bàn, hai người đang tranh chấp đều nở nụ cười, Mục Quốc Trụ nhặt thịt lên: “Vợ à, đi thôi, vào phòng bếp xào một đĩa thịt”
Lúc ăn cơm trưa, Lâm Ngọc gắp cho anh một miếng thịt: “Ngày mai anh đừng ra ngoài, ở nhà mang Thanh Thanh, em cùng Quế Hoa lên núi đào rau dại”
Mục Kế Đông không vui: “Em không cho anh lên núi, vậy mà ngược lại lại tự mình đi"
“Hừ, đi lên núi của anh với của em giống nhau sao? Đi lên núi của anh là đi vào sâu, còn em chỉ đi dạo bên ngoài hái chút rau thôi.”
Lâm Ngọc còn nói: “Mấy ngày nay vừa mới làm xong việc đồng áng, em nghe Quế Hoa nói có vài hộ nhà cửa đều phải xây lại, anh đi giúp một tay”
“Vậy bé con Thanh Thanh của chúng ta thì sao? Mấy công việc kia đều cần sức khỏe không có thời gian nghỉ ngơi”
“Cũng đúng, vậy anh mang Thanh Thanh đặt ở chỗ mẹ nhờ mẹ trông con hộ nhà mình”
“Vậy hay là thôi đi, anh chưa thấy qua mẹ chăm con gái bao giờ”
Nghe anh cả nói trước kia anh có một chị gái, khi đó anh còn chưa sinh ra nên không tưởng tượng được mẹ mình chăm con gái sẽ như thế nào, thế nên có hơi lo lắng nếu để mẹ chăm Thanh Thanh.
Nhớ tới lúc anh còn nhỏ, việc mà mẹ mình quản nhiều nhất là mặc quần áo ăn cơm, những thứ khác đều mặc kệ, đúng kiểu nuôi thả luôn.
Con gái trắng trắng mềm mềm của anh không thể để cho mẹ anh biến cô bé thành đứa nhỏ của hoang dã.
“Có bản lĩnh thì anh đến trước mặt mẹ nói những lời này em xem nào."
Mục Kế Đông mang vẻ mặt rất không sao cả: “Nói cũng không có gì đâu, lời anh nói vốn lời thật lòng mà"
“Vậy anh tự mình xem mà làm”
Lâm Ngọc kết thúc một câu ngắn gọn, không muốn nghe chồng mình dây dưa nữa.
Sáng sớm hôm sau, Lâm Ngọc cùng Quế Hoa lên núi, còn Mục Kế Đông ôm con gái đi dạo trong sân, đi tới đi lui, đi tới sau sân thì dừng bước.
“Con gái ngoan của cha, con xem phía sau tường nhà chúng ta, bên phải đặt ổ gà, bên trái lại quá trống rỗng, con nói hay là chúng ta đào ao ở chỗ này đi? Ra sông bắt cá về nuôi, muốn ăn lúc nào cũng có."
Mục Thanh chảy nước miếng liền ngẩng đầu lên nhưng nửa ngày vẫn không thấy cha lau miệng cho mình, cô bé bèn nắm chặt nắm tay nhỏ hừ hừ một tiếng, Mục Kế Đông lúc này mới kịp phản ứng: “Ai nha, con bao nhiêu tuổi rồi? Còn hai tháng nữa sẽ tròn một tuổi đó có biết không, còn không biết tự lau miệng cho mình hả?”
Mục Thanh muốn tức giận nhưng vẫn phải nhịn xuống, cô bé biết mình chưa thể nói chuyện, bây giờ mà tức giận cũng là tự mình tức tự mình chịu.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận