Bọn họ muốn biết Lâm Ngọc có phải cũng học qua Đông y hay không, có phải còn đặc biệt am hiểu làm dược thiện* hay không.
*Dược thiện là từ ghép bởi Dược tức “dược liệu” và Thiện tức “món ăn”. Dược thiện chính là những sản phẩm ẩm thực mang tính chất trị liệu. Dược thiện là tinh hoa của Đông y dùng thực phẩm làm chủ thể, phối cùng với những dược liệu có các tác dụng khác nhau, qua chế biến, đun nấu mà thành.
Lâm Ngọc suy nghĩ được một lát mới nói: “Tôi đối với Đông y hiểu biết không sâu nhưng chỉ biết một ít phương thuốc dưỡng sinh, nói đúng ra là biết hầm canh mà thôi”
Câu trả lời này không khác gì dự đoán của Tưởng Hàm: “Vậy chị có muốn đến thị trấn làm việc không? Chị cũng biết cha mẹ chồng tôi đang ở viện điều dưỡng phải không, lần đó Định Nam mua một nồi canh gà trở về gọi những người khác trong viện đến thưởng thức, sau khi nếm được một lần liền yêu thích nhớ mãi không quên, cha mẹ tôi vẫn luôn hỏi thăm tôi về chị”
Vân Linh tiếp lời: “Ý của chúng tôi là nếu em đồng ý, dựa vào tài năng hầm canh độc nhất của em, đi làm ở căn tin viện điều dưỡng khẳng định không thành vấn đề. Nếu không nguyện ý cũng không sao, em coi như chúng tôi chưa từng nói với em những lời này"
Mục Thanh kéo kéo tay áo mẹ mình, Lâm Ngọc liền nắm bàn tay nhỏ bé của cô con gái nhỏ nhà mình:
“Đừng nghịch”
Vân Linh tiếp tục nói: “Nhà em kỳ thật cách thị trấn rất gần, đi mua một chiếc xe đạp thì cho dù mỗi ngày tan tầm có chút muộn nhưng về nhà thì không thành vấn đề”
Lâm Ngọc kỳ thật rất động tâm, cô ôm con gái mềm mại trong lòng nhưng vẫn cự tuyệt.
Lâm Ngọc sợ bọn họ suy nghĩ nhiều bèn nói thêm: “Tôi đương nhiên rất muốn có một nghề nghiệp ổn định kiếm chút tiền cho gia đình nhưng để cho tôi một ngày bận rộn làm việc không gặp được con gái quả thật có chút không yên tâm, nếu phải xa con gái lâu như vậy tôi khẳng định không muốn. Nhà hai người mua nhân sâm của nhà tôi, hai người có lẽ rất rõ ràng đi, số tiền kia đủ cho một nhà chúng tôi sống rất nhiều năm”
Tưởng Hàm nhìn về phía chị dâu, ý bảo chị ấy mau nói chuyện đi. Vân Linh hiểu ý suy nghĩ một chút liền nói:
“Kỳ thật còn có một biện pháp khác. Em không đi làm ở viện điều dưỡng mà chỉ đơn thuần bán canh gà thôi cũng được, nhà em bán, chúng tôi trả tiền mua”
Tưởng Hàm vỗ đùi: “Biện pháp này rất tốt, kỳ thật canh gà của cô nếu mỗi ngày uống tôi cũng có chút đau lòng, tôi thấy một tháng uống một hai lần tốt hơn nhiều”
Lâm Ngọc có chút chần chờ: “Nhưng hiện tại không cho phép buôn bán tư nhân….."
“Yên tâm, việc em làm đây không tính là vi phạm quy củ. Những người muốn uống canh gà chắc chắn sẽ giúp em làm tốt công việc này, đảm bảo không mang đến phiền toái cho em đâu”
Có thể ở nhà mà cũng kiếm được tiền, Lâm Ngọc kỳ thật rất động tâm, tuy vậy, cô vẫn là không có lập tức đáp ứng yêu cầu của hai người kia mà tìm thời gian rảnh bàn bạc với chồng, sau khi cô cùng Mục Kế Đông thương lượng, Mục Kế Đông cảm thấy nếu như an toàn thì việc làm ăn này triển khai sẽ không thành vấn đề.
Hai vợ chồng thống nhất ý kiến, Lâm Ngọc liền đi nói chuyện với hai người kia: “Tôi chỉ bán canh gà không bán phương thuốc cho hai người”
“Đương nhiên. Nếu như bọn họ muốn phương thuốc thì chắc chắn sẽ không nói chuyện với cô như vậy."
“Còn nữa, chỗ này của tôi không có nhiều dược liệu tốt như vậy, dược liệu cần nhà hai người cung cấp, tôi chỉ phụ trách hầm canh”
“Không thành vấn đề”
Bọn họ ăn ý không đề cập tới chuyện nhân sâm.
Vân Linh là một người có năng lực vận động rất mạnh, trước tiên chị ấy hỏi rõ ràng Lâm Ngọc hiện tại có thể làm mấy loại dược thiện.
Lâm Ngọc cân nhắc nói ba loại, một loại là canh dưỡng sinh bọn họ đã uống qua, đây là loại dược thiện cơ thể dễ thích nghi nhất.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận