Mục Kế Binh đang ăn cơm, đôi đũa trong tay nặng nề đặt lên bàn, gương mặt đen như đống than mà bước ra ngoài.
“Mục Kế Binh anh dạy con trai mình như thế nào lại để nó gây sự với bé con nhà tôi? Một đứa bé trai đã chín tuổi rồi mà còn bắt nạt con gái tôi, nó mới bốn tuổi thôi đấy, mặt mũi nhà anh đều muốn ném xuống sông kêu nước lũ cuốn trôi đi hả! (Ý MKĐ là nhà anh không cần mặt mũi nữa hả ấy:3) Mau cút ra đây xin lỗi con gái tôi ngay, bằng không chuyện này tôi sẽ không để yên!”
Mục Hồng Kiệt ngồi co ro trong góc phòng, sợ đến phát run, không dám đi ra ngoài, chú ba dữ quá đi, cậu bé sợ!
Trương Lan Hoa hung hăng trừng mắt nhìn cậu bé, đúng là cái đồ vô dụng!
Mục Kế Binh lạnh mặt: “Ồn cái gì mà ồn, không phải chỉ đẩy một cái thôi sao, không phải Mục Thanh vẫn ổn đấy à, con nít cãi nhau người lớn lại xen vào, Mục Kế Đông cậu thật có tiền đồ!”
Mục Kế Đông cuộn chặt nắm đấm, thả con gái xuống, sải bước lớn qua đó hung hăng đẩy một cái, vừa đẩy vừa nói: “Nói nhẹ nhàng nhỉ, không phải chỉ đẩy một cái thôi à, hôm nay tôi cũng đẩy anh đấy, đẩy anh thì làm sao nào! Đẩy anh anh cũng phải chịu"
Trước mặt rất nhiều người trong thôn, Mục Kế Binh nhếch nhác ngã sóng soài xuống đất.
Mục Kế Binh không thể chịu nổi chuyện bị tát thẳng vào mặt thế này, xoay người đứng dậy muốn trả đòn, Mục Kế Đông bồi thêm một cước, Mục Kế Binh lại ngã ngửa ra lần nữa.
Cú ngã lần này có chút nặng, chỉ nghe bịch một tiếng, tiếng động to đến mức cả thôn dẫn chạy đến xem náo nhiệt và Trương Lan Hoa đang ở trong nhà đều nghe thấy.
Mục Kế Binh vùng vẫy mấy bận mới đứng dậy được, trợn mắt nhìn Mục Kế Đông với đôi mắt rực lửa.
Mục Kế Đông cao hơn anh ta, hếch cằm lên nhìn anh ta với vẻ khinh bỉ: “Nói với con trai anh, sau này thấy con gái nhà tôi thì nhớ đi đường vòng, nếu để tôi nghe thấy thằng bé lại bắt nạt con gái tôi, lần sau tôi sẽ đánh gãy chân anh!”
Mục Kế Binh xuống đài không được, sắc mặt nhất thời lúc đỏ lúc trắng, Trương Lan Hoa lập tức lao ra ngoài và làm ầm lên, nói khóc là khóc: “Ông trời ơi, có còn thiên lý với vương pháp hay không, xông vào nhà người ta đánh người rồi trời ơi, còn không mau cho sét đánh cái đồ trời đánh thánh đâm này đi!”
Trương Lan Hoa chỉ gào khan mà không thấy nước mắt, con nít vây xem xung quanh vừa xem náo nhiệt vừa cười, Mục Thanh bước lên trước hai bước, khóe miệng khẽ nhướng lên: “Bà thím này, thím đừng có lăn lộn dưới đất nữa, con nít đùa giỡn cũng không làm thế này, huống chi thím là người lớn chứ”
Cô bé lạnh lùng nhìn Mục Kế Binh: “Mục Hồng Kiệt đẩy cháu cháu cũng không khóc, cha cháu đẩy bác, bác giận cái gì? Mục Hồng Kiệt ỷ lớn hiếp nhỏ, bác đánh không lại cha cháu, bị bắt nạt cũng xứng đáng lắm!”
Hình Lị ở bên cạnh xem kịch nãy giờ, cười hừ một tiếng: “Thiên đạo luân hồi, ông trời không tha cho ai!”
“Ô ô”
Lần này Trương Lan Hoa khóc thật: “Lâm Ngọc là cái đồ không.”
“Nếu bà còn miệng tiện như vậy, bị người ta đánh chết cũng đáng đời lắm!”
Mục Thanh ngắt lời cô ta.
Trương Lan Hoa lập tức ngậm miệng lại, sau khi lấy lại tinh thần lập tức giận dữ, một người lớn như cô ta lại bị một đứa nhỏ dọa sợ, thật là mất mặt!
“Được rồi, được rồi, trưa lắm rồi còn không về nhà ăn cơm, ồn ào cái gì? Thừa sức không có chỗ dùng thì xuống ruộng làm việc hết cho tôi!”
Mục Giải Phóng chạy chậm tới: “Mục Kế Đông, tôi nói cậu thật là, còn đứng đó làm gì nữa, nắng gắt như vậy, không sợ con gái bị phơi đen à?”
Mục Thanh quay đầu lại đòi cha bế: “Chúng ta về thôi, con đói rồi!”
Mục Kế Đông nghe con gái kêu đói thì vội bế con về nhà: “Con gái muốn ăn gì, cha nấu cho con ăn”
Hình Lị đuổi theo hai cha con, Mục Thanh ngoái đầu lại nói với cô bé: “Chị Lị muốn ăn món gì?”
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận