“Chị hả, cha mẹ chị vẫn còn đang đợi chị đấy, chị phải về rồi, thuận tiện nói với mẹ em một câu, tránh để thím ấy lo lắng rồi cơm nước không vô."
Lúc này Mục Kế Đông mới lấy lại phản ứng: “Thanh Thanh à, mẹ con vẫn chưa về ư?”
“Dạ chưa, mẹ có chuyện trì hoãn ạ."
Hình Lị vội vàng kể với Mục Kế Đông có người từ thành phố đến uống canh, cô bé nhỏ giọng nói: “Dì đó một mình trả tiền ạ”
Mục Thanh gật đầu: “Chị nói mẹ em đừng vội về nhà, đợi chiều bớt nắng rồi hãng về”
“Được, chú Kế Đông, cháu đi trước đây."
“Ừ, lúc nào rảnh đến chơi nhé”
Hai cha con về đến nhà, Mục Kế Đông xuống bếp nấu cơm: “Con gái à, mẹ không có nhà, trưa nay chúng ta ăn mỳ nhé”
“Dạ, ăn mì cà chua trứng gà”
“Vậy con chờ một chút, cha ra vườn hái mấy trái cà chua đã”
Mục Kế Đông hái năm trái, cắt hai trái nấu mì, ba trái còn lại lột vỏ cắt thành khối rồi trộn với đường!
Mục Thanh nằm bò lên đụn cỏ nhìn chằm chằm bát cà chua trộn đường, Mục Kế Đông bắt lấy mái tóc loạn cao cào của cô bé: “Hiện tại vẫn chưa ăn được, chờ con ngủ trưa dậy rồi ăn."
“Dạ”
Mục Kế Đông chỉnh lại đầu tóc cho con gái, lại lầm bầm mắng thằng nhóc Mục Hồng Kiệt một phen: “Mới sáng ra mẹ đã chải đầu cho con, chưa được nửa ngày đã rối hết rồi."
Mục Thanh im lặng không nói gì, mì đã chín, hai cha con ngồi xuống bắt đầu ăn, không không gian yên tĩnh bỗng chốc vang lên tiếng húp mì soàn soạt.
“Cha!”
“Được rồi, được rồi, cha biết rồi, ăn mì không được phát ra âm thanh đúng không?”
Mục Kiến Đông mới kiên trì được một lát đã xì xà xì xụp lần nữa, ăn mỳ xong húp thêm miếng canh: “Thoải mái quá!”
Mục Thanh không muốn nói gì nữa!
“Nhìn con ăn uống như mèo con kìa, phải ăn nhanh chút, nếu như trong nhà đông anh chị em, đến cơm cũng giành nhau mà ăn, con cứ chậm rì rì như thế này thì không giành được gì đâu, rồi bữa nào cũng chỉ có thể húp canh thôi, cha nói cho con biết, đừng nghĩ đến ăn được chút gì”
Mặc kệ cha thúc giục thế nào, Mục Thanh vẫn ăn uống hết sức từ tốn, ăn xong liền đặt đũa xuống.
“Cha à, có phải cha với mẹ còn muốn sinh em trai hay không, sinh một đứa không đủ thì sinh thêm mấy đứa nữa?”
“Con nít con nôi đừng nghĩ nhiều như vậy, sinh con là chuyện tùy duyên, sinh được rồi thì nuôi dưỡng cho tốt, dù chỉ có mình con cũng không sao. Thật ra chỉ có một mình con cũng tốt, riêng con thôi đã khiến cha mẹ lo nghĩ nát ruột rồi, thêm đứa nữa lo không xuể."
Trong lòng Mục Thanh rất vui, nhưng ngoài miệng lại ngập ngừng do dự: “Nhưng mà, hôm nay khi ông bà nội nghe Mục Hồng Kiệt mắng nhà chúng ta tuyệt hậu, bà nội tức muốn xỉu."
Mục Kế Đông nhíu mày: “Lát nữa cha qua đó xem thế nào?"
Mục Kế Đông cầm chén bát đi rửa, Mục Thanh đi theo sau đuôi cha mình. Mục Kế Đông lấy chậu rửa mặt chuyên dụng của con gái ra múc đầy nước, sau đó đưa khăn mặt cho cô bé: “Con rửa mặt đi."
Hai cha con một người rửa bát, một người rửa mặt, Mục Kế Đông bỗng gọi con gái, Mục Thanh quay đầu lại nhìn cha.
“Chuyện hôm nay đừng kể với mẹ con, mẹ nghe rồi lại buồn."
“Người cả thôn đều biết, cha không giấu được mẹ đâu”
Mục Thanh thả khăn xuống, nói tiếp: “Cha đừng giấu bệnh sợ thầy, bị ốm thì phải tìm bác sĩ ngay”
Bác sĩ ở thời đại này còn giỏi giang hơn đại phu ở kiếp trước, đặc biệt là bác sĩ mổ, lúc này gọi là bác sĩ ngoại khoa.
Hình Định Nam chính là bác sĩ ngoại khoa.
Có một lần cha cô bé bị đau bụng, anh ta hỏi đau bên trái hay bên phải, mỗi vị trí đau sẽ tương ứng với một loại bệnh, cô bé nghe mà ngớ người, bọn họ đã có thể hiểu biết tường tận và đặt tên cho những bộ phận trong bụng người như vậy rồi ư?
Mục Kế Đông bật cười: “Con mới theo mẹ học được mấy chữ mà đã biết giấu bệnh sợ thầy rồi kia à.“
"Lát nữa tự về phòng ngủ trưa, cha sang nhà ông bà nội xem tình hình thế nào?"
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận