“Dạ”
Nhà cũ nhà họ Mục lúc này rất yên tĩnh, Vương Xuân Linh đang rửa bát ở dưới bếp, nghe thấy động tĩnh trước cửa bèn ra ngoài nhìn một chút, sau đó lại vào bếp rửa nốt số chén bát còn lại.
Một lúc sau, cô ấy nghe thấy tiếng cha mẹ cãi nhau trong nhà. Sau khi rửa bát xong, cô ấy vội vàng về phòng đóng cửa lại, còn gọi cả hai đứa con trai vào nốt.
Mục Hồng Kỳ mười một tuổi dán tại lên cửa nghe lén, lại bị anh trai kéo lại không cho nghe: “Em ít tọc mạch chuyện nhà chú ba thôi”
Vương Xuân Linh vừa lau bàn vừa nói: “Anh cả con nói đúng đấy, thằng hai nghe lời đi?"
Mục Hồng Kỳ bĩu môi: “Con mà cần nghe ngóng à? Có ai không biết thằng nhãi lỗ mãng Mục Hồng Kiệt mắng nhà chú ba tuyệt hậu chứ? Lúc nãy con chậm chân đến muộn, nghe bọn họ nói chú ba đánh cha của Mục Hồng Kiệt."
“Nói bậy, có đánh đâu, chỉ đẩy một cái thôi”
“Xùy, còn đá một cước nữa. Nhưng đáng đời lắm. Trong thôn có người nào không biết chú ba với thím ba cưng Mục Thanh như cưng trứng đâu, chọc con bé mà còn lành lặn được à?”
Vương Xuân Linh khá có ý kiến đối với đứa cháu gái Mục Thanh này: “Con bé tính khí lớn quá, tuổi còn bé tí lại dám kéo cha đi đánh nhau, quả thật không thể tưởng tượng nổi”
“Mẹ à, mẹ đừng có đứng nói mà không đau lưng, con với anh trai ra ngoài bị người ta ức hiếp, mẹ nói cha có đi chống lưng cho tụi con không?”
“Một đứa con gái như nó, cũng không xảy ra chuyện gì, cần chống lưng gì chứ."
“Ha ha, mẹ à, con khuyên mẹ đừng nói lời này trước mặt chú ba, nếu đắc tội với chú ấy, chú ấy sẽ không nể mặt mẹ đâu”
Nào chỉ không nể mặt Vương Xuân Linh, ngay cả cha mẹ của mình cậu ta cũng không nể mặt nữa là.
Vương Thải Hà mãi bận tâm vì Mục Kế Đông không có con trai, sợ anh bị người khác đàm tiếu sau lưng, bảo hai vợ chồng đi Bạch Vân Quan tìm Đạo sĩ nhìn xem, nghe đâu chỗ đó rất linh nghiệm.
Sức khỏe của hai vợ chồng nhìn chung đều ổn, nhưng mãi không sinh được con trai, nói không chừng là do vận đạo trong nhà không tốt, tìm Đạo sĩ thay đổi vận khí biết đâu lại mang thai.
Mục Kế Đông lại giận: “Là ai vận đạo không tốt, mẹ muốn nói Lâm Ngọc phúc mỏng, hay là Thanh Thanh khắc chúng con? Vận đạo nhà con không tốt còn có thể xây nhà cao cửa rộng, có thể mua xe đạp và mua radio sao?”
Vương Thải Hà cũng tức lắm: “Đồ ranh con, bà đây cũng không nói như vậy, anh đừng có chụp mũ cho tôi. Không phải tôi đang nghĩ cách cho vợ chồng anh sao”
“Hừ, có bệnh thì khám bác sĩ, làm mấy chuyện thần thần thao thao đó thì được ích gì?
(//) thần thần thao thao (# FUJJIJJ): Làm việc không theo lẽ thường, không giống người khác, có chút quái lạ.
“Bác sĩ trị hết bệnh, trị không nổi mệnh, anh thì biết cái gì!”
Mục Quy vỗ bàn: “Được rồi, đừng cãi nữa. Thằng ba nói không sai, hai đứa tranh thủ thời gian đi bệnh viện kiểm tra rồi lại nói tiếp."
Nói xong lại nạt con trai: “Mẹ anh cũng vì muốn tốt cho vợ chồng anh thôi, Đạo sĩ Lý ở Bạch Vân Quan thần thông lắm, hai mươi năm trước Bạch Vân Quan rất nổi tiếng, thời điểm nhiều nhất phải hơn hai trăm Đạo sĩ. Ngoài Đạo sĩ Lý tuổi tác đã cao ra, những Đạo sĩ khác của Bạch Vân Quan đều xuống núi xông pha chiến trường, nếu không thì hiện tại hương khói của Bạch Vân Quan vẫn còn vượng đấy"
Vương Thải Hà thở dài: “Còn không phải sao, nhiều người đi như vậy nhưng không một ai trở về”
Mục Kế Đông lẩm bẩm nói: “Hai mươi năm trước người đã lớn tuổi, đến giờ vẫn còn sống à?”
Nghĩ đến dáng vẻ tóc bạc mặt hồng hào của Đạo sĩ Lý, Vương Thải Hà không biết nên miêu tả thế nào: “Anh cứ thấy người ta rồi sẽ hiểu”
Mục Kế Đông vốn không tin những chuyện này, nhưng nghĩ đến những chuyện thần kỳ phát sinh trên người con gái bảo bối nhà mình, trong lòng lại có chút nghi ngờ.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận