Mục Thanh suy nghĩ rồi nói: “Con có một quyển sách luyện võ rèn luyện thân thể, chờ trở về sẽ lấy ra học, lần sau tìm Mục Hồng Kiệt tính sổ, một cước đá bay nó”
“Ngốc à, nếu lần sau thằng bé còn tìm con gây chuyện thì phải chạy ngay, chạy đi tìm cha con. Lấy tay chân bé tí của con sao đánh lại nó”
Một nhà ba người đi ngang qua tiệm chụp ảnh, Lâm Ngọc kéo theo con gái: “Khó khăn lắm mới đến thành phố một chuyến, đến cũng đến rồi, chụp một bức ảnh đi"
“Được đó, nhờ thợ chụp ảnh rửa ảnh gấp cho chúng ta."
Lâm Ngọc muốn lưu giữ lại quá trình trưởng thành của con gái nhỏ, cũng không ngại chi tiền, mỗi năm đều phải đến chụp một lần. Ngoại hình của Mục Thanh rất ưa nhìn, thợ chụp ảnh trong tiệm có ấn tượng khá sâu với cô bé, đến nỗi bây giờ vẫn còn nhớ.
“Ô, bé con đến rồi, so với năm ngoái còn cao hơn một chút nha”
“Phiền anh còn nhớ, đúng là đã cao hơn một chút”
“Hôm nay cũng muốn rửa ảnh gấp đúng không?”
“Đúng vậy, chiều nay phải đi rồi”
“Cứ giao cho tôi!”
Sau khi chụp hình xong, hai vợ chồng dẫn con gái đi ăn trưa, ăn xong thì đến cửa hàng bách hóa dạo một hồi.
Lâm Ngọc lấy các loại phiếu ra: “Hai ngày nữa là cuối tháng rồi, cuối tháng em không đi làm. Kế toán Trương đã phát lương trước cho em rồi”
“Có những phiếu gì vậy?”
“Phiếu đường, phiếu thịt, phiếu lương thực phụ, phiếu vải, còn có phiếu lương thực, em nghĩ nhà chúng ta cũng không cần mua lương thực, cho nên đã đổi phiếu lương thực với kế toán Trương, anh ấy đưa lại cho em phiếu vải sáu thước, đủ để may cho anh một bộ quần áo."
Mục Kế Đông cười hề hề nói: “Không cần đâu, anh có ba cái áo tay ngắn để thay đổi trong mùa hè là được rồi, còn có một cái sơ mi tay dài nữa, đủ mặc rồi, em để lại may cho mình một bộ”
Lâm Ngọc không chịu: “Em không thiếu quần áo để mặc, mua cho anh"
Mục Thanh đứng ở một bên, thấy cha mẹ đẩy tới đẩy lui thể hiện tình cảm mặn nồng, cô bé thở dài bước tới:
“Con cũng muốn mặc váy, chỗ con có một cuộn vải bông màu xanh nhạt, mẹ à, chúng ta mỗi người may một cái váy nhé. Phiếu vải để lại cho cha"
“Vậy thì tốt, vậy thì tốt, vậy thì cả nhà chúng ta đều có quần áo mới mặc rồi"
Mục Kế Đông xoa búi tóc trên đầu,
“Tiền lấy đâu ra?”
Con gái nhỏ: “Về nhà nhớ ghi sổ lại, qua mấy ngày nữa cha đổi thành tiền cho con."
“Chuyện này con đừng quản, nhanh đi mua đồ đi, đồ tốt đều bị người khác giành hết rồi kìa”
Vợ chồng và con gái dạo quanh một vòng, mua một khối vải bông, còn mua cả kẹo thỏ trắng mà Mục Thanh thích ăn, ngoài ra còn mua thêm hai bao bánh ngọt.
Mục Thanh có chút ghét bỏ, bánh ngọt của cửa hàng bách hóa không ngon bằng nhà làm.
“Ông bà nội của con thích ăn, cha còn lạ gì bà nội của con, chúng ta đưa bánh ngọt qua đó, bà ấy ngoài miệng thì chê tốn kém, nhưng sau lưng lại đi khoe với người khác."
Mục Kế Đông bế con gái lên: “Chúng ta lại đến khu lều gỗ lượn một vòng, mua chút lương thực với thịt về trữ Trận hạn hán mấy năm trước đã để lại bóng ma tâm lý cho mọi người, con gái lại có một bảo bối như vậy, mỗi lần đến thành phố, Mục Kế Đông đều tự giác tích trữ chút lương thực cùng với thịt, nước cũng trữ mấy thùng, củi khô mấy bó, ngay cả bánh bao hấp chín và canh nấu sẵn cũng cho hết vào không gian, chỉ sợ gặp phải chuyện ngoài ý muốn không tiện nấu nướng."
Vừa đi dạo vừa mua đồ, chờ đến khi lấy được ảnh và lên xe về tới huyện thì trời đã tối.
May mà Mục Thanh có đèn pin, Mục Thanh ngồi ở đằng trước cầm đèn pin rọi đường cho cha, Lâm Ngọc ngồi ở yên sau lo muốn chết.
“Kế Đông, đạp chậm thôi”
“Biết rồi, biết rồi”
Khi về đến thôn, nhà cũ bên đó vẫn còn sáng đèn, Mục Kế Đông đẩy xe qua rồi đứng chờ trước cửa, Lâm Ngọc thì cầm bánh ngọt đi vào nhà.
Hai cha con chờ trước cửa, một lát sau, Lâm Ngọc đi ra, nói với Mục Kế Đông: “Anh vào trong đi, cha mẹ gọi anh đấy”
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận