“Em không vào à?”
“Em không vào đâu, em với Thanh Thanh ở đây chờ anh"
Mục Kế Đông dựng xe xong, sải bước lớn vào nhà: “Cha mẹ gọi con có chuyện gì vậy?”
“Tôi hỏi anh, hôm nay anh đi đâu, làm gì? Khám bệnh gì mà mất hết một ngày?”
“Còn không phải là vì khám ở hai nơi sao?”
Mục Kế Đông nói thẳng kết quả khám bệnh hôm nay: “Cả hai bác sĩ đều nói sức khỏe vợ chồng con rất tốt, có con hay không là do duyên phận"
Dưới ánh đèn dầu, vẻ mặt của Vương Thải Hà không quá tốt: “Tôi đã nói rồi mà, phải đến Bạch Vân Quan tìm Đạo sĩ Lý xem mới được”
“Không đi!”
Mục Kế Đông nhíu mày phản đối.
“Anh dám không đi! Cũng bỏ ra một ngày để khám bác sĩ rồi, đến Bạch Vân Quan một chuyến thì đã làm sao"
Mục Quy vẻ mặt nghiêm túc: “Nghe mẹ con đi, chúng ta sẽ không hại con."
Nghĩ đến chuyện bác sĩ già dặn phải có lòng kính sợ đối với chuyện quỷ thần, Mục Kế Đông liền do dự, Vương Thải Hà đã quyết định xong thời gian: “Chờ ngày mốt rồi đi, ngày mốt là mồng một âm lịch."
Mồng một với mười lăm âm lịch Đạo sĩ Lý mới gặp người ngoài.
Mục Kế Đông lung tung gật đầu: “Tùy cha. Cũng không còn sớm nữa, chúng con về đây."
“Về đi, ngủ sớm chút, sáng mai còn phải đi làm nữa."
Sau khi về đến nhà, Lâm Ngọc xuống bếp nấu nước tắm, Mục Kế Đông đi theo.
“Cha mẹ nói gì vậy?”
“Cha mẹ nói ở Bạch Vân Quan có Đạo sĩ Lý rất lợi hại, chờ mồng một tháng sau sẽ dẫn chúng ta đến gặp ông ấy”
Lâm Ngọc nghi ngờ: “Em gả đến thôn họ Mục cũng mấy năm rồi, sao chưa nghe nói gần đây có Đạo Quan nhỉ?”
“Chưa nghe nói là bình thường, anh cũng chưa nghe qua bao giờ. Cha nói Đạo Quan nay đã sa sút rồi, chỉ có một Đạo sĩ già canh giữ, mà Đạo sĩ đó lại không thích gặp người, dần dà không còn ai đến đó nữa"
Mục Kế Đông không hề muốn đi, nhưng trong lòng lại rất để ý.
Ngược lại Lâm Ngọc có cái nhìn rất thoáng: “Đến đó xem cho biết cũng được, coi như dẫn Thanh Thanh ra ngoài chơi.”
Nhắc đến con gái, Mục Kế Đông cũng tò mò: “Thanh Thanh nhà chúng ta chỉ thích ru rú trong nhà, một đứa nhỏ bốn tuổi lại có thể nhịn được không ra ngoài tìm bạn chơi. Lúc nhỏ anh ham chơi lắm, mỗi ngày nếu không phải bụng đói hoặc trời tối thì không chịu về nhà đâu."
“Hừ, con gái anh cả ngày ở nhà cũng bận rộn lắm, sau khi ngủ dậy thì ăn sáng, ăn sáng xong sẽ nghe radio, sau đó quấn lấy em học chữ"
“Thế buổi chiều thì làm gì?”
“Vào buổi chiều, con bé thường thức dậy vào khoảng hai hoặc ba giờ chiều, dậy rồi sẽ đọc truyện tranh mà Hình Lị với Hình Chiêu tặng. Gần đây đang đọc quyển < Thiếu niên anh hùng Bách Huệ Nhĩ >, truyện tranh của Tô Liên (/), con bé hỏi em Tô Liên nằm ở đâu, là một đất nước như thế nào, sao em có thể nói rõ được chứ”
(//) Tô Liên
(/): Liên bang Xô Viết cũ.
Mục Kế Đông chậc lưỡi: “Con gái nhà chúng ta ham học như vậy, về sau không phải là muốn thi đại học đấy chứ."
“Nếu con bé có thể thi đỗ thì cho nó học thôi, nhà chúng ta bây giờ cũng không đến mức không đóng nổi tiền học phí."
Mục Kế Đông cười rộ lên: “Ôi ôi, đồng chí Lâm Ngọc giờ đây đã trở thành chủ lực kiếm tiền của gia đình chúng ta, lời nói cũng càng ngày càng tự tin rồi nha."
“Bà nhà anh!”
Lâm Ngọc cười một lúc mới nghiêm túc nói: “Con gái vẫn nên đọc nhiều sách chút, chờ sau này lớn rồi, tìm một công việc ngon lành, để con bé vào thành phố sinh sống”
Mục Thanh đứng ở trước cửa: “Mẹ ơi, nước tắm đã nấu xong chưa?”
“Ha ha ha, phải chờ một lúc nữa. Hai vợ chồng mãi lo nói chuyện nên lửa chỉ mới nhóm được chút."
Mục Thanh xoay người nện bước ngắn chạy đi, ra ngoài nằm dài trên chiếc ghế dựa dưới mái hiên, nhìn lên bầu trời đêm cùng các vì sao. Nằm dưới bầu trời vĩnh viễn bất biến, cô bé suy nghĩ về quá khứ và tương lai của mình.
Nghĩ đến kỳ vọng của cha mẹ đối với tương lai của mình, trong mắt cô bé ánh lên niềm hạnh phúc.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận