Mục Thanh bỗng cảm thấy bất an, cô bé không qua đó, mà bước từng bước nhỏ đi về phía mẹ mình, Mục Kế Đông bế con gái lên rồi đặt cô bé ngồi trên đùi mình.
Vương Thải Hà lộ ra khuôn mặt tươi cười, “Lý đạo trưởng, ông xem con trai thứ ba và con dâu thứ ba của tôi, khi nào thì có thể sinh đứa thứ hai”
Mục Thanh nhìn bà cô bé một cái, lời này có thể tùy tiện hỏi sao?
Người ta là đạo sĩ chứ không phải Quan Âm tặng con.
Lý đạo trưởng cười nhạt, như gió phất qua, trong nụ cười của ông ấy, tựa hồ có một loại cảm giác giống như thần tiên bao dung cùng lòng yêu thương đối với phàm nhân.
Ừm, hình dung này có chút khoa trương.
“Con trai thứ ba của bà và con dâu thứ ba rất xứng đôi, nhưng bọn họ không có con cái”
“Cái gì?”
Vương Thải Hà sốt ruột nói: “Sao lại không có con cái? Đây không phải là sinh con gái sao”
Cái này không tính, là ông trời tặng, tặng phúc báo cho bọn họ.
Càng nói càng thái quá, Mục Kế Đông trong lòng không tin, không chịu nổi bộ dạng tin lời nói của Lý đạo trưởng cái gì cũng đúng của mẹ.
Lâm Ngọc: “Đạo trưởng, nếu ông nói vợ chồng chúng tôi là xứng đôi, vì sao lại..”
Lý đạo trưởng nhìn về phía Mục Thanh “Tiểu nha đầu này có chút thần kỳ, tôi nhìn không ra, nhưng vợ chồng hai người nên biết."
Mục Kế Đông cùng Lâm Ngọc trong nháy mắt cái gì cũng không muốn hỏi, Vương Thải Hà nhìn về phía hai người bọn họ: “Hai con còn có chuyện gì gạt mẹ sao?”
Mục Kế Đông giả ngu: “Xem mẹ nói kìa, mẹ thông minh như vậy, con từ nhỏ đến lớn làm sao có thể giấu diếm được mắt của mẹ được cơ chứ?”
Vương Thải Hà ở giữa Lý đạo trưởng cùng con trai điên cuồng nhảy qua nhảy lại, không biết nên tin tưởng ai.
Lý đạo trưởng nói với Vương Thải Hà: “Lúc bà còn trẻ tôi đã nói với bà rồi, hơn hai mươi năm trước tôi cũng đã nói với bà, nhưng làm việc thiện, chớ hỏi tiền đồ, cái gì của bà sẽ báo đáp cho bà”
“Đạo trưởng nói rất đúng”
Mục Kế Đông đối với lão đạo này khá tò mò, còn muốn hỏi cái gì, ông ấy cũng không chịu nói nữa, chỉ bảo bọn họ đi ra ngoài hết, bảo Mục Thanh một mình ở lại.
Mục Kế Đông có chút không muốn, Mục Thanh từ trong lòng cha cô bé đi xuống.
“Cha mẹ, hai người chờ con ở cửa, con sẽ ra ngay."
Mục Kế Đông cẩn thận mỗi bước đi, Vương Thải Hà nhìn cay mắt, kéo anh ra khỏi sân.
Trong sân chỉ còn lại có hai người một già một trẻ, trong đạo quán thanh u, lan thảo góc tường, chim chóc đậu trên mái hiên, gió cùng một chỗ, một người đón gió lắc lư, một người thuận gió mà lên.
Lão đạo chậm rãi mở miệng.
“Rất nhiều năm trước, có phải có một người bảo con bảo tồn một quyển sách, quyển sách kia tên là ( Bạch Vân Tàng Kinh ) đúng chứ."
Mục Thanh không nói gì, đạo sĩ trong lòng sáng tỏ.
“Cô gái nhỏ, khi nào thì đưa tới cho đạo sĩ?”
“Mười lăm tháng này."
"Nửa tháng sau gặp lại, đạo sĩ sẽ ở chỗ này chờ con. Con mang sách tới, thì ta sẽ nói cho con biết một bí mật”
Mục Kế Đông cùng Lâm Ngọc ở cửa sân chờ, bất quá trong chốc lát, con gái bước ra cửa, bị ngưỡng cửa cao cao ngăn cản.
Vẻ mặt Mục Thanh vô cùng khó xử, muốn nằm úp sấp lật qua sao?
Mục Kế Đông hai ba bước chạy tới, ôm lấy cô bé: “Sao lại nói nhanh như vậy”
“Dạ, ông ấy chỉ tùy tiện hỏi con hai câu thôi ạ."
“Có cái gì không thể hỏi trước mặt chúng ta sao?”
Mục Kế Đông rất bất mãn.
Vương Thải Hà cho anh một cái tát: “Đạo trưởng làm việc thì tất nhiên có dụng ý của ông ấy, con hỏi nhiều như vậy làm gì. Đi thôi, đừng quấy rầy đạo trưởng thanh tu"
Biết con thứ ba về sau sẽ không có đứa thứ hai, Vương Thải Hà hiện tại hết hy vọng, ngữ khí không tốt, không muốn để ý tới anh nữa.
Lâm Ngọc để lại gạo đã chuẩn bị sẵn, Vương Thải Hà chuẩn bị hai cân đậu tương và một cân đậu xanh.
Trên đường trở về, Mục Kế Đông hỏi mẹ anh: “Mẹ, vừa rồi lão đạo sĩ nói lời đó có ý gì, gì mà làm việc thiện chớ hỏi tiền đồ, ông ấy bảo mẹ làm việc thiện gì?”
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận