"Chuyện của mẹ cần con quản à? Lo mà đi tốt đường của con đi”
“Mẹ nhìn xem, làm việc thiện còn không nói với chúng ta, trong lòng mẹ không khó chịu à.?”
“Không khó chịu, câm miệng, đi nhanh lên, bụng không đói sao?”
“Không đói, chúng ta mang theo đồ ăn mà”
Mục Kế Đông cố ý nói: “Mẹ, mẹ phải nói cho con biết bí mật của mẹ, thì con sẽ chia bánh bao ngô cho mẹ ăn"
“Cút, bà đây không thiếu anh một cái bánh bao”
Hai mẹ con đi đường ồn ào, Mục Thanh nằm sấp trên lưng cha ngủ thiếp đi.
Trong lúc ngủ mơ, cô bé thấy được cửa lớn phủ Mục Quốc Công, cửa lớn rộn ràng nhốn nháo đều là người, nhị quản gia nhà bọn họ ở cửa đón khách, cười nói với một vị đại nhân: “Chủ tử nhà ta mừng được thiên kim, hôm nay cao hứng, mời ban Đức Thắng kinh thành đến diễn, rất náo nhiệt, đại nhân mau vào”
Lúc này, một vị đạo sĩ như xuyên hoa phất liễu đi vào cửa lớn phủ Quốc Công, đại quản gia vội vàng hỏi: “Vị khách quý này từ đâu tới?”
Vị đạo sĩ ôn hòa cười cười:“Trước nay luôn đến chỗ này, từng tới đi tới nhà anh."
Đại quản gia cười cười, coi vị ấy như đạo sĩ lang thang tới cửa cầu tài, gọi tên sai vặt lại, mời người đó ra ngoài.
Khâm Thiên Giám vội vàng tiến lên nói: “Không được vô lễ, đây là đại sư huynh của quốc sư đại nhân, quan chủ của Bạch Vân Quan."
"Thì ra là quan chủ của Bạch Vân Quan đại tiếng tăm lừng lẫy, thất kính thất kính, bên trong quan chủ cho mời ngài ạ”
Người nghênh đón này chính là tổ phụ của cô bé, là Mục quốc công đời trước.
Đạo sĩ không ở lại nhiều, chỉ để lại một quyển sách, tên là Bạch Vân Tàng Kinh, nói đây là quà mừng cho cô bé đầy tháng. Ông ấy lưu lại một lời, có một ngày sẽ có người tới tìm cô bé lấy quyển sách này, cô bé có thể sao chép một quyển để giữ lại, làm quà cảm ơn cô bé đã bảo quản quyển sách này.
Mơ tới đây, Mục Thanh đột nhiên tỉnh táo, Mục Kế Đông vỗ vỗ khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé: “Sao con lại ngủ rồi?”
Lâm Ngọc lấy bình nước đổ một chút nước thấm vào ướt khăn, lau mặt cho cô bé: “Có thể là do buổi sáng thức dậy quá sớm, ngày xưa con bé hay ngủ thẳng đến khi nào tỉnh, thế nào cũng phải thức khuya."
Lúc này đã giữa trưa, dừng lại nghỉ ngơi một lát, mấy người ăn chút bánh bao, một lần nữa lại lên đường, về đến nhà đã hơn hai giờ.
Lâm Ngọc thay quần áo cho con gái: “Con ngủ thêm một lát đi nhé”
Mục Thanh vẻ mặt bất mãn, kéo vạt áo mẹ: “Vị đạo sĩ kia bảo con ngày mười lăm đi tìm ông ấy”
“Con là con nít, ông ấy bảo con đi làm gì?”
“Để đưa cho ông ấy một quyển sách"
Loại chuyện này một câu hai câu nói cũng không rõ, Mục Thanh cũng không muốn nói, sợ gia tăng phiền não của cha mẹ, chỉ nói: “Ông ấy hỏi con có một quyển sách hay không, con nói con có, ông ấy nói bảo con vào ngày mười lăm đưa cho ông ấy, đến lúc đó ông ấy sẽ nói cho con biết một bí mật."
Lâm Ngọc có chút mất hứng.
“Lời này vì sao không nói với người lớn, đây không phải là lừa dối trẻ con sao?
Mục Kế Đông gãi đầu, “Vậy chúng ta không đi nữa?”
Lâm Ngọc: “Không đi!”
Mục Thanh khẳng định gật đầu “Phải đi! Trực giác của anh nói cho anh biết, phải đi!”
Lâm Ngọc: “Nhưng mà……"
Mục Kế Đông ngắt lời vợ “Đi thì đi, thuận tiện hỏi ông ấy có bí mật gì, anh cảm giác vị đạo sĩ thần thần bí bí kia, không giống là lừa đảo”
Mục Thanh nhỏ giọng nói: “Con cũng cảm thấy vậy”
Cô bé không rõ kiếp trước với kiếp này có cái gì liên quan, trước kia cô bé suy đoán là bởi vì quốc sư đem cô bé chôn cất ở sinh cát chi địa mới gọi cô bé tới nơi này, hiện tại cô bé không xác định được, cô bé muốn biết nguyên nhân thực sự là cái gì.
Nửa tháng sau, Nha Nha đến nhà cô bé vài lần, bảo cô bé vào trong thôn chơi, Mục Thanh cũng không đi, cô bé một lòng chép lại <>, thứ mà vị đạo sĩ kia chỉ đích danh, khẳng định không phải đồ bình thường, cô bé phải nhanh chóng sao chép một phần ra.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận