Lần này Mục Kế Đông vẫn chỉ có thể chờ ở cửa nội viện, Mục Thanh được cha ôm vào đặt vào trong cửa, cô bé đeo túi xách nhỏ của mình đi gặp vị đạo sĩ.
“Gửi ông!”
Mục Thanh lấy quyển Bạch Vân Tàng Kinh từ trong túi ra đưa cho ông ấy.
“Đây là sách gốc, không phải phiên bản mẹ con đã sao chép”
Đây là đang nhắc nhở ông ấy, tôi đã có thành ý như vậy, ông nên nói bí mật đi.
Lý đạo trưởng vừa thấy quyển sách kia, đột nhiên bắt đầu cười rộ lên, không phải loại cười bí hiểm, cũng không phải mỉm cười nhàn nhạt, mà là cười to khoa trương như hài lòng.
“Sư phụ, sư huynh, sư đệ, sinh cùng thời với ta, cuối cùng cũng đợi được rồi, các con có thể yên nghỉ rồi, ta, rất nhanh sẽ tới tìm các con!”
Vị đạo sĩ vừa khóc vừa cười, vừa cười vừa làm loạn, Mục Thanh sợ tới mức không dám nói gì, chỉ có thể yên lặng cho.
Qua một hồi lâu, đạo sĩ cuối cùng cũng ổn định lại tâm tình, Mục Thanh phát hiện, cặp mắt trong trẻo kia của ông ấy, giống như cùng cả người ông ấy thống nhất, có linh hồn, có dục vọng, toàn thân trên dưới đều sinh động hẳn lên.
“Đây xem như là cải lão hoàn đồng phiên bản khác sao? Hay là phản ứng trút được gánh nặng?”
Vị đạo sĩ trân trọng cất kỹ kinh thư, nói với Mục Thanh: “Dưới chân Mang Sơn là một khoảng đất phúc, xuất hiện thiên tai, bên ngoài hai ba năm mới có thể qua, thôn các con chân chính gặp phải khốn cảnh cộng lại cũng không quá một năm."
Ông ấy nói không sai, bên ngoài khô hạn tuyệt sản, thôn Mục gia còn có thể có thu hoạch. Khi thôn Mục gia chính thức gặp phải hạn hán và lũ quét, chỉ từ mùa đông năm 1960 đến mùa hè năm 1961, sau đó đã mưa thuận gió hòa.
Khi thôn Mục gia mưa thuận gió hòa, bên ngoài rất nhiều nơi còn đang gặp tai họa.
“Ông nói với con cái này làm gì? Đây là bí mật gì chứ?”
Lý đạo trưởng còn nói :“Thiên tai qua rồi, phía sau còn có người gây họa, đây là tạ lễ ta cho con, cũng là bí mật nhỏ muốn nói cho con biết. Con có duyên với Bạch Vân Quan, hy vọng con có thể bình an vượt qua, cả đời thuận lợi”
Câu nói sau đó Mục Thanh một câu cũng không vào đầu, cô bé chỉ nghe thấy câu người gây họa kia.
Người gây họa gì?
Họa lớn bao nhiêu?
Có thể ảnh hưởng đến cô và người nhà không?
Khi nào nó xảy ra?
Cô bé còn có rất nhiều lời chưa kịp hỏi, chờ cô bé vuốt sạch suy nghĩ, vị đạo sĩ ngồi đối diện đã không thấy đâu.
“Chờ một chút, Lý đạo trưởng đâu, con có việc tìm ông ấy."
Người đàn ông trẻ tuổi kia ngăn cô bé lại: “Từ hôm nay trở đi, sư phụ sẽ không gặp bất cứ ai, mời mọi người trở về”
“Nhưng..”
Mục Thanh gấp gáp không chịu được, mặc cho cô bé mài rách miệng lưỡi, Lý đạo trưởng trước sau cũng không xuất hiện.
Mục Kế Đông ôm lấy con gái, tức giận hừ lạnh một tiếng: “Không gặp thì không gặp, chỉ là 1 đạo sĩ thôi, có cái gì tốt chứ, con gái, đi, chúng ta về nhà, bảo mẹ con làm lươn chiên cho con ăn."
Mục Thanh không giãy dụa nữa, mặc cho cha cô bé ôm cô bé đi, cô bé biết Lý đạo trưởng thật sự sẽ không gặp cô bé nữa.
Trái tim treo lơ lửng của cô bé trước sau không có biện pháp để rơi xuống đất, người gây họa có thể đánh đồng với thiên tai mấy năm trước, là người gây họa như nào chứ?
“Cha!”
Con gái gọi cha?
Mục Thanh vẻ mặt trịnh trọng, mím môi, khuôn mặt nhỏ nhắn căng thẳng, “Chúng ta chuẩn bị tích trữ lương thực đi”
Cô bé không đoán được tương lai sẽ xảy ra chuyện gì, cũng không biết sẽ có ảnh hưởng gì, nhưng mà, bất luận là lúc nào, con người cũng luôn phải ăn cơm.
Hai cha con xuống núi đã hơn một giờ, Mục Kế Đông muốn đi viện an dưỡng xem vợ đã đi chưa.
Mục Thanh vỗ vỗ bả vai cha: “Con tự đi được."
“Được, vậy con tự mình đi đi”
Từ nơi này vào thị trấn đến viện an dưỡng cũng không xa.
Hôm nay đứng gác trước cổng viện an dưỡng chính là cháu trai kế toán Trương Tiểu Trương, Tiểu Trương cười nói : “Anh Kế Đông đến rồi, anh tìm chị Lâm Ngọc sao, lúc này còn chưa thấy người đi ra."
“Vậy tôi chờ cô ấy”
Lâm Ngọc mấy năm trước lúc mới đến viện an dưỡng làm việc, chỉ làm canh dưỡng sinh, sau đó canh dưỡng nhan cùng canh làm ấm người trị liệu đau khớp phong thấp cũng dần dần có danh tiếng.
Đã nói chỉ đi làm nửa ngày, vì làm thêm hai loại canh khác nhau, thời gian làm việc cũng kéo dài, lúc bận rộn, phải một hai giờ chiều mới tan tầm.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận