“Còn khăn lau mặt nữa, cao rửa mặt của mẹ sắp hết rồi."
“Cái này thì phải đến tòa nhà bách hóa, chúng ta về viện điều dưỡng lấy xe đạp rồi đạp đến đó."
Cung Tiêu Xã và viện điều dưỡng nằm trên một con đường, khá gần, còn trung tâm bách hóa lại nằm ở một hướng khác của huyện, đường xá xa xôi, đạp xe đến đó sẽ tiện hơn.
Mục Kế Đông đeo giỏ lên vai: “Chúng ta cùng vào trong, anh đi vệ sinh."
“Con chờ cha mẹ”
Mục Thanh không muốn đi bộ, cô bé ngồi dưới bóng cây trước viện điều dưỡng canh giỏ đồ, chờ cha mẹ quay lại.
Lâm Ngọc cẩn thận dặn dò: “Vậy con không được chạy lung tung, có việc gì thì gọi chú Trương”
“Dạ.”
Cô bé nho nhỏ, ngồi xuống đã bị thân cây cổ thụ to che mất, Tiểu Trương đứng canh ở cổng viện điều dưỡng không nhìn thấy cô bé.
“Bé con, đến đây uống miếng nước."
“Cảm ơn chú Trương, cháu không khát."
Mục Thanh ngẩng đầu trả lời, rồi như cái lá cây bị mặt trời chiếu xuống héo rũ, gục đầu xuống lùi vào trong.
Nắng buổi trưa chói chang hoa cả mắt, giờ này công nhân còn làm việc trong xưởng, học sinh còn ở trường, ai không đi làm không đi học thì ngủ trưa ở nhà, trên đường không một bóng người.
Mục Thanh chờ lâu, cánh tay ôm đầu gối rúc thành một cục nho nhỏ, nhìn đàn kiến dưới tán cây nối đuôi nhau bò lên thân cây, một con kiến nhỏ bò sau cùng cõng theo cái lá cải còn to hơn cơ thể nó, lúc bò lắc lư qua lại, cô bé chu môi thổi một hơi, ái chà, con kiến nhỏ bị ngã.
Lúc này, cô bé nghe thấy phía sau có tiếng bước chân, nhưng quay đầu lại không thấy cha mẹ, mà là hai ông bà già, chỉ thấy bà già kia đột nhiên lấy ra một cái khăn bịt mặt cô bé lại, cô bé còn chưa kịp phản kháng đã mất đi ý thức.
“Ông à, cháu gái ngủ rồi, còn không mau về nhà"
“Ôi chao, bà ôm cháu gái, để tôi cõng giỏ"
Hai ông bà một người cõng giỏ, một người ôm cô bé, vội vàng cất bước đi khỏi đây.
Tiểu Trương đứng gác thấy khát nước, cầm ly nước uống một miếng, thuận tiện quay đầu nhìn về phía trước, ôi chao, sao lại không thấy cô bé với cái giỏ nữa vậy?
Anh ấy lập tức trở nên cuống cuồng!
Hai người Mục Kế Đông và Lâm Ngọc vừa nói vừa cười đi ra khỏi viện điều dưỡng, chú chiến sĩ vỗ đùi một cái, vội vàng nói: “Tiêu rồi, không thấy Mục Thanh đâu”
“Cái gì?”
Sắc mặt Mục Kế Đông lập tức thay đổi, chạy nhanh hai ba bước: “Con gái tôi đâu?”
Vẻ mặt Tiểu Trương đầy hối lỗi: “Tất cả là tại tôi, mới vừa lơ mắt một cái đã không thấy con bé đâu."
Lâm Ngọc nôn nóng dậm chân: “Còn đứng ngây ra đó làm gì, nhanh đi tìm đi”
“Nhanh nhanh nhanh, không chừng gặp phải bọn bắt cóc, thời gian ngắn vậy nhất định chưa đi xa được."
“Ban ngày ban mặt, dám bắt trẻ con ngay chỗ chúng ta, bắt được người cứ đánh một trận mạnh tay trước!”
Tiểu Trương hận đến nghiến răng, đi vào trong hét to một tiếng, nhóm anh em chạy ra giúp đỡ.
Hai vợ chồng luống cuống tay chân, lúc này trên đường không có ai, không tìm thấy người qua đường để thăm hỏi, vẫn là nhờ Tiểu Trương chạy tới góc đường hỏi nhân viên bán hàng của Cung Tiêu Xã.
“Vừa rồi chỉ có gia đình ba người họ đến đây mua đồ, không gặp người khác đi qua đây."
Có thêm một nhân viên bán hàng nhớ lại: “Hình như vừa rồi có hai ông bà già đi về hướng tây thành."
Một nhân viên bán hàng khác cũng nhớ lại: “Đúng đúng đúng, tôi nhìn thấy có bà già ôm một đứa bé đang ngủ trong lòng, còn cái giỏ mà ông già đeo trên lưng có hơi quen mắt. Chao ôi, tiếc là không thấy mặt đứa bé kia”
Suy nghĩ đầu tiên của Mục Kế Đông đó là đứa bé bị ôm đi chính là con gái của mình.
“Đi tìm theo hướng thành Tây đi đến thành tây chỉ có ba con đường, chúng ta chia nhau ra tìm"
Lâm Ngọc kéo anh: “Đi đường nhỏ bên này, bọn bắt cóc sẽ không dám nghênh ngang đi trên đường lớn."
Hai vợ chồng vừa sốt ruột vừa hoảng hốt chạy về phía trước, chạy đến hướng ra khỏi thành Tây còn chưa phát hiện tung tích, hai người đã sắp tuyệt vọng.
“Hai người đang tìm cô bé này?”
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận