Mục Kế Đông ôm con gái vào phòng ngủ cho cô bé một lát, anh đi ra ngoài làm thịt lươn, cái giỏ bị bọn bắt cóc xách đi cũng đã lấy về, dầu hạt cải đã mua cũng nằm bên trong, đêm nay dùng dầu chiên lươn đãi khách cũng không tệ.
Bốn người lớn nhưng chỉ một món ăn chắc chắn là không đủ, Mục Kế Đông đi lên gác mái lấy một miếng thịt khô xuống, thịt khô xào với cọng hoa tỏi non, thịt kho tàu với cà tím, canh cà chua trứng gà.
Cao Minh khóa kỹ xe rồi đi lên, đồ ăn đã sắp nấu xong, ông ấy cười nói: “Chà, hôm nay phong phú ghê."
Dung Văn Bác nhìn thức ăn trên bàn: “Tay nghề nấu nướng của Tiểu Ngọc Nhi càng ngày càng giỏi”
Sắc trời còn chưa tối, Cao Minh đánh giá căn nhà nhỏ, sàn nhà lát đá xanh, đất trống ở góc tường trồng các loại cây ăn quả, hoa quả đã hết mùa, chỉ còn lại lá cây tươi tốt, bây giờ chỉ có giàn nho trong góc là đang kết quả. “Tuy là ở nông thôn nhưng xem ra cuộc sống không tệ! Nói thật, dù là người thành phố thì hầu như chẳng mấy ai sống thoải mái như cháu của anh”
Dung Văn Bác có hơi kiêu ngạo: “Người có bản lĩnh sống ở đâu cũng sống được thoải mái."
Cao Minh không quen nhìn ông ấy như vậy: “Đừng khoe khoang, bưng thức ăn lên đi, chuẩn bị ăn cơm”
Mục Thanh ngủ hơn một tiếng, lúc này xuống giường ăn cơm cảm thấy cơ thể dễ chịu hơn nhiều, nhưng vẫn có hơi làm biếng. Ăn cơm xong, được mẹ ôm đi rửa mặt, thay đồ ngủ. Mục Thanh ngủ say đến mức chẳng biết gì, chờ cô bé ngủ rồi, cha mẹ cô bé và Dung Văn Bác nói chuyện đến nửa đêm mới ngủ.
Người nhà mẹ đẻ Lâm Ngọc tới!
Nhóm bà con cô bác nhiều chuyện ở thôn họ Mục lại có đối tượng để nói bàn tán ra vào.
“Chẳng phải Lâm Ngọc mồ côi cha mẹ sao? Nhà cô ta chỉ có một cô con gái là cô ta, người người nhà mẹ đẻ ở đâu ra?”
“Tin tức của bà lạc hậu quá, không phải cha mẹ cô ta tới, mà là chú, nhưng trông có vẻ có tiền lắm”
“Lái xe tới, thằng con nhà tôi còn từng ngồi xe nhà họ.”
“Người thành phố đó, chẳng lẽ định đón nhà họ vào thành phố sống sao?”
“Không biết nữa, có lẽ không đi đâu, gả đến thôn chúng ta, cuộc sống của nhà Lâm Ngọc cũng rất sung sướng, về thành phố chắc chắn là không sướng như ở chỗ chúng ta đâu"
“Đúng vậy đúng vậy, người thành phố cũng thiếu ăn thiếu mặc, không giống chúng ta, nếu chịu hết nổi còn có thể lên núi kiếm chút đồ ăn, đào chút dược liệu bán lấy tiền tiêu."
“Từ Quế Hoa đâu, bảo cô ấy đi hỏi thử đi, Từ Quế Hoa thân với Lâm Ngọc lắm."
“Từ Quế Hoa không dễ nói chuyện đâu, nếu đắc tội cô ta, cái miệng cô ta như dao găm ấy, muốn hỏi thì cô tự đi mà hỏi”
Từ Quế Hoa cũng không đến hỏi thăm, biết nhà Lâm Ngọc có họ hàng đến thăm, hai ngày nay cũng không đến tìm Lâm Ngọc trò chuyện.
Còn nhà cũ nhà họ Mục có người đến, sáng sớm hôm sau, Mục Kế Quân đích thân đến nhà, mời Dung Bác Văn ghé nhà ăn cơm tối.
“Cha mẹ nói từ ngày em dâu gả đến nhà mình đây là lần đầu tiên họ hàng ghé thăm, phải chiêu đãi một bữa ra trò”
Dung Văn Bác vui vẻ đáp lời: “Vậy cảm ơn ông thông gia và bà thông gia"
Mục Kế Đông tiễn anh Cả ra ngoài, còn tiện tay lấy một miếng thịt khô trong bếp cho anh trai, Mục Kế Quân không nhận.
“Ở nhà vẫn có thức ăn đãi khách, em đừng lo, tối nay dẫn chú vợ em về nhà ăn cơm là được”
“Vậy được rồi”
Ngày hôm qua Mục Kế Đông xin nghỉ một ngày, hôm nay vừa ăn sáng xong đã bắt đầu đi làm.
Dung Văn Bác hỏi Lâm Ngọc: “Nhà cháu trước giờ đều thế à? Cậu ta xuống ruộng làm việc, cháu ở nhà lo liệu việc nhà?”
“Từ sau khi sinh Thanh Thanh thì như vậy đó. Còn trước khi sinh Thanh Thanh vẫn sống chung nhà với cha mẹ chồng, cháu vẫn phải xuống ruộng làm việc."
“Đúng rồi, tôi còn chưa hỏi cháu, cháu học canh gà dưỡng sinh từ ai vậy, sao trước kia tôi không biết cháu biết nấu dược thiện."
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận