Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Hiện Đại
  3. Mạnh Hơn Sợ Hãi (Dịch)
  4. Chương 12: 12

Mạnh Hơn Sợ Hãi (Dịch)

  • 481 lượt xem
  • 2152 chữ
  • 2020-10-19 14:11:59

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

- Để nghe câu chuyện từ tận gốc. Đó không phải là việc mà các nhà báo làm hay sao?

- Vì chúng ta đương lúc tâm sự riêng tư, Andrew vừa nói vừa đẩy một tập hồ sơ đến trước mặt Suzie, vị hành khách mà cô tưởng niệm trên độ cao 4.677 mét vào giữa tháng Giêng là ai vậy?

Suzie mở trang bìa và bắt đầu lướt nhìn danh sách hành khách đi chuyến bay đó, không bộc lộ chút ngạc nhiên nào.

- Tôi cho một phụ nữ xa lạ mượn nhà mình, cô sẽ không trách cứ tôi vì đã thực hiện vài tìm kiếm chứ?

- Thế là hòa, cô mỉm cười thừa nhận.

- Cô chưa trả lời câu hỏi của tôi, Andrew nài nỉ, đó là hành khách nào?

- Người này, Suzie vừa đáp vừa trỏ vào tên của nhà ngoại giao Ấn Độ.

- Vậy thì, cuộc hành hương tưởng niệm đó, chính bạn cô là người khởi xướng sao?

- Ý nghĩ này không phải mới lướt qua tâm trí anh đúng không?

- Chính cô đã nói với tôi rằng đó là một dấu mốc kỷ niệm.

- Rất khó để chính miệng Shamir nói với anh chuyện đó, không phải sao?

- Tôi thật sự lấy làm tiếc, Andrew thở dài.

- Với Shamir hay là với linh cảm yếu kém của anh?

- Cả hai, và hãy tin rằng tôi rất chân thành khi nói điều đó. Ít nhất thì anh ấy cũng đã tưởng niệm được người đó trước khi…

- …cắt dây? Đúng, theo một cách nào đó. Khi đặt chân lên ngọn núi đang nguyền rủa ấy, việc tưởng niệm đó đã hoàn thành.

- Còn cô, cô đi theo anh ấy vì tình yêu?

- Anh Stilman, tôi vô cùng biết ơn anh, đây là chìa khóa nhà anh, chúng ta dừng tại đây thôi.

- Cô đã đổi tên sao, cô Baker?

Suzie dường như cứng họng vì câu hỏi của Andrew.

- Chúng ta làm theo kiểu khác đi, Andrew nói tiếp, nếu tôi hỏi cô học trung học ở đâu, đại học ở đâu, hoặc chỉ cần hỏi nơi cô nhận bằng lái xe, cô sẽ có câu trả lời dành cho tôi chứ?

- Trường trung học Emarson ở Boston, rồi trường Fort Kent, bang Maine, trí tò mò của anh được thỏa mãn rồi chứ?

- Ngành gì?

- Anh là cảnh sát hay nhà báo vậy? Suzie nói với giọng mỉa mai lạnh lùng. Tôi học ngành tội phạm học. Và đó hoàn toàn không phải điều anh đang tưởng tượng đâu. Không có cảnh sát siêu hạng, không có thanh tra mặc áo trắng trong các phòng thí nghiệm công nghệ cao. Tội phạm học là chuyên ngành hoàn toàn khác.

- Điều gì thôi thúc cô chọn con đường đó?

- Một niềm hứng thú hình thành từ khi còn nhỏ đối với việc nghiên cứu hành vi của tội phạm, mong muốn được biết hệ thống tư pháp và các bánh xe liên kết luật pháp, cảnh sát và các cơ quan của chính phủ. Tất cả những thứ đó ở nước ta tạo thành một mớ bòng bong khổng lồ, rất phức tạp để hiểu được ai làm gì.

- Vậy là một sáng đẹp trời cô tỉnh dậy và tự nhủ “Này nhé, mình thật sự muốn biết các mối liên hệ giữa Cơ quan tình báo quốc gia, Cơ quan an ninh quốc gia, Cục điều tra liên bang và đồn cảnh sát khu phố nhà mình”?

- Cũng đại khái là như vậy, đúng thế.

- Chương trình học của cô có cả môn mật mã học sao? Anh vừa hỏi vừa chìa cho Suzie cuốn sổ rơi ra từ cuốn sách mà hôm trước cô đã để quên trên bàn đọc ở thư viện.

Suzie chộp lấy cuốn sổ rồi cất vào túi mình.

- Tại sao tôi chẳng tìm được bất cứ thông tin gì liên quan tới những chuyện đó trên Internet? Andrew hỏi tiếp.

- Thế tại sao anh lục lọi quá khứ của tôi trên Internet?

- Bởi vì cô xấu!

- Xin lỗi, anh nói gì?

- Bởi vì cô khiến tôi thấy tò mò.

- Và giờ tôi đã trả lời anh rồi, tôi không còn khiến anh thấy tò mò nữa?

- Học xong cô có hành nghề tội phạm học không?

- Chúa ơi, anh ta không biết mệt mỏi gì cả! Suzie thở dài.

- Cứ để Chúa ở yên chỗ của ngài ấy đi.

- Vì mục đích riêng tư, thuần túy.

- Một vụ đặc biệt à?

- Chuyện gia đình và chỉ liên quan đến gia đình tôi thôi.

- Thôi được, tôi không quấy rầy cô nữa. Tôi đã nhầm, Dolorès nói đúng, đã đến lúc tôi phải để tâm đến bản thân rồi.

- Buồn cười thật, nhìn ảnh cô ấy trên lò sưởi nhà anh, tôi không hình dung được cô ấy lại tên là Dolorès.

- Cô đoán trật lất, Andrew đập lại và bật cười sảng khoái.

- Dù sao thì anh cũng có thể về nhà được rồi, tôi đã cho cô ấy úp mặt vào tường, cô ấy sẽ không nhìn anh nữa. Và tôi cũng mạn phép mua cho anh một bộ chăn ga mới, tôi đã tranh thủ tân trang cho giường nhà anh.

- Cô thật tốt bụng, nhưng không cần thiết đâu.

- Tôi muốn cảm ơn anh vì lòng hiếu khách.

Và trong khi Suzie đang nói, Andrew hình dung cảnh cô đang trong một cửa tiệm để chọn lựa cho anh một bộ chăn ga; và hình ảnh đó, anh không sao lý giải nổi, khiến anh cảm động.

- Mai cô có đến thư viện không?

- Có thể, Suzie đáp.

- Vậy thì, có lẽ hẹn cô này mai, Andrew đứng dậy chào.

*

Khi ra khỏi nhà hàng, Andrew thấy điện thoại di động của anh vừa nhận được thư mới.

Chào anh,

Mặc dù anh không tỏ ra đáng mến với tôi cho lắm, nhưng lòng ái quốc trong tôi bị những lời nói của anh kích động ghê ghớm đã thôi thúc tôi chứng minh cho anh thấy rằng chúng tôi đang sống bên bờ này của Đại Tây Dương, cùng một thế kỷ với anh, và thậm chí có đôi ba lĩnh vực cùng độ tiến bộ. Nền y học mà chúng tôi đang thực hành ở Pháp, cũng như hệ thống y tế của chúng tôi, là một bằng chứng hoàn hảo cho điều tôi đã nói, có thể sẽ gợi cảm hứng cho một bài báo nào đó của anh. Vấn đề an ninh trong bệnh viện chúng tôi không có gì là kém cạnh so với phía các anh, chắc chắn anh sẽ thừa nhận điều này bởi tôi có đính kèm ở thư đây một số bức ảnh do hệ thống camera giám sát bên ngoài bệnh viện chúng tôi chụp lại. Những bức ảnh này chụp vào buổi sáng khi cô bệnh nhân mà anh quan tâm xuất viện. Chắc chắn anh sẽ ưng ý với độ nét của các bức ảnh và một điều là chúng tôi đã lưu giữ chúng cả một năm qua.

Thân mến.

Tiến sĩ Hardouin.

Andrew mở các tệp đính kèm và chờ cho chúng hiển thị.

Anh nhận ra Suzie nằm dài trên một băng ca được ai đó đẩy vào trong một xe cứu thương. Anh zoom vào bức ảnh vì cũng nhận ra luôn gương mặt của người đàn ông mà hôm trước anh đã nhìn thấy ra khỏi quán Ali.

Andrew mỉm cười với ý nghĩ Suzie có đầu óc ranh mãnh ít nhất cũng ngang tầm với anh, và anh chắc chắn ngày mai cô sẽ có mặt tại thư viện.

*

Anh vẫy taxi, gọi cho Dolorès trên đường đi rồi xuống xe trước cửa tòa soạn.

Cô đồng nghiệp đang đợi anh trong phòng làm việc và đã bắt đầu nghiên cứu những bức ảnh mà Andrew gửi chuyển tiếp cho cô.

- Anh sẽ nói cho tôi biết đây là chuyện quái gì chứ, Stilman, hoặc giả tôi sắp chết vì ngu?

- Cô rút ra được điều gì từ chúng chưa?

- Biển số xe và tên công ty sở hữu xe cứu thương hoàn toàn có thể nhìn thấy rõ nét.

- Cô đã liên lạc với bên đó chưa?

- Thật là ngớ ngẩn nếu sau chừng ấy năm anh vẫn hỏi tôi mấy câu kiểu đó.

Andrew đã quen với thái độ mà Dolorès thể hiện khi cô đã nắm được ít nhiều thông tin và khi cô tỏ vẻ thích thú điên cuồng được ngâm giấm nó.

††

- Một công ty của Na Uy đã đặt hàng họ vận chuyển ca này. Người chủ mà tôi trò chuyện đã xác nhận vụ chuyên chở này, ông ta còn nhớ rất rõ hai khách hàng đó. Không phải ngày nào ông ta cũng đưa một nữ bệnh nhân người Mỹ ra sân bay Genève. Cô gái đó thật sự rất đẹp, ông ta thổ lộ với tôi thế. Ít ra đây cũng là một người không cần phải đi đo kính, đâu phải ai cũng được như thế! Cái gã hộ tống cô nàng Lọ Lem của anh tên là Arnold, ít nhất thì đó cũng là tên mà cô ta xưng với gã đó. Nhưng cô ta chưa bao giờ nhắc đến họ của gã.

Andrew cúi nhìn màn hình máy tính, bức ảnh xem được ở kích thước lớn hơn trên điện thoại di động của anh, giúp anh nhìn rõ hơn từng chi tiết trên khuôn mặt của người đàn ông đó. Không chỉ các đường nét của ông ta khiến anh cảm thấy quen quen, mà cái tên của ông ta cũng không hề xa lạ.

Đột nhiên, Andrew nhận ra ông hàng xóm cùng nghĩa địa.

- Anh trưng ra cái mặt quái quỷ gì đấy, cứ như vừa trông thấy ma ấy.

- Cô không ngờ được mình đoán trúng phóc thế nào đâu, Arnold Knopf!

- Anh quen gã à?

- Tôi không thể nói cho cô biết tại sao, nhưng khả năng lớn là vì đêm nào ông ta cũng xuất hiện trong những cơn ác mộng của tôi.

- Vậy thì, đó là một gã bợm rượu mà anh tỉ thí hằng đêm!

- Không, mà cô cũng thôi chuyện đó đi, Dolorès!

- Chưa, chừng nào anh còn chưa quay lại hội họp với Hội đệ từ Lưu Linh vô danh.

- Không đến mức vô danh đâu, vì chúng ta gặp nhau ở đó mà.

- Nhưng không ai trong tòa soạn biết chuyện, thế nên anh chẳng còn lý do thoái thác nào đâu. Động não đi xem nào, nhất định anh đã gặp gã ở đâu đó.

- Cô đã làm rất tốt. Làm sao cô tìm được cách moi thông tin từ lão chủ của công ty trợ giúp y tế đó?

- Tôi cũng hỏi anh về cách thức anh viết báo nhé? Tôi tự biến mình thành cô ả nhân viên tội nghiệp của một công ty bảo hiểm lỡ đánh mất một tập hồ sơ và cũng sắp sửa mất việc luôn nếu không lập lại được hồ sơ đó trước khi ông giám đốc biết chuyện. Tôi khóc lóc trên điện thoại, nức nở kể với ông ta rằng tôi sẽ lại mất thêm một đêm thức trắng. Người Pháp vốn rất nhạy cảm, anh biết đấy… không, anh chẳng biết gì về chuyện đó đâu.

Andrew khẽ nâng cổ tay Dolorès lên và hôn tay cô.

- Cô biết tôi hơi ít rồi, anh nói.

Andrew lấy mấy bức ảnh mà Dolorès đã in ra rồi quay bước.

- Anh thật sự đang bấn loạn đấy, anh bạn tội nghiệp, Dolorès gọi với theo anh.

- Tôi vẫn còn việc gì để làm à?

- Thế anh nghĩ đến Genève xong là đám nhân viên cấp cứu ném cô ta, cái cô Suzie Baker của anh ấy, vào sọt rác luôn à?

- Không, nhưng tôi biết đoạn sau rồi, cô ta đã được hồi hương về nước.

- Bằng hãng hàng không nào, về thành phố nào và bệnh viện nơi cô ta được điều trị? Anh biết tất cả chuyện đó sao, anh nhà báo?

Andrew kéo chiếc ghế tựa duy nhất trong phòng của Dolorès và ngồi xuống đó.

- Máy bay riêng, và chưa hết đâu, bay thẳng Genève- Boston.

- Với người luôn vờ vĩnh là không có tiền tự sắm cho mình cái đệm mới thì cô ta cũng có điều kiện đấy chứ, Andrew xuýt xoa.

- Anh đã làm gì với đệm nhà cô ta?

- Chẳng làm gì đâu, Dolorès.

- Mà suy cho cùng, chuyện đó chẳng can hệ gì với tôi. Tiền bạc với cô ta hẳn cũng không quan trọng đâu, máy bay đó là của CIA. Tại sao cô ta lại đi du hý bằng máy bay do một cơ quan chính phủ thuê? Tôi vẫn chưa tìm được nguyên nhân và chuyện đó vượt quá khả năng của tôi. Tôi cũng đã liên hệ với tất cả các bệnh viện ở Boston và ngoại vi Boston, tuyệt không đâu viết về cô Suzie Baker trong số các hồ sơ bệnh án. Giờ là đất diễn của anh đấy, anh bạn. Mà nếu có muốn soi đường chỉ lối cho tôi thì đừng có nhìn, công tắc ở cửa phòng tôi đấy.

Andrew rối bời trong lòng sau cuộc trò chuyện với Dolorès. Anh sang phòng làm việc của mình và hoãn buổi dọn về nhà vào ngày hôm sau. Quan trọng gì đâu, anh có thể qua đêm tại văn phòng.

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top