- Ông muốn gì? Andrew hỏi.
- Muốn cô cậu trả tập hồ sơ này về chỗ cũ và muốn cô đưa chìa khóa của két sắt nơi cô đã tìm thấy tập hồ sơ.
- Rồi sao? Suzie hỏi.
- Sau đó, chúng ta cùng cất cánh trở lại. Tôi sẽ thả hai người xuống Rekjavik, từ đó hai người đi tiếp bằng máy bay tới nơi nào tùy ý.
- Và chiến dịch Công chúa Tuyết vẫn trong vòng bí mật?
- Chính xác.
- Ông làm việc cho bọn họ à? Suzie hỏi.
- Tôi tưởng cô cũng thông minh được như bà cô chứ, tôi thấy thất vọng đấy. Nếu tôi làm việc cho họ, tôi sẽ lấy lại tập hồ sơ này mà không lịch sự hỏi ý kiến hai người đâu và chẳng còn việc gì để làm nữa.
- Ông là ai? Andrew hỏi.
- George Ashton, ông ta đáp. Tôi là một người bạn của Liliane.
- Thôi, xin ông đấy, Suzie nói với giọng lạnh lùng, ông chính là kẻ đã sát hại bà tôi và Knopf.
Ashton đứng dậy và đi ra phía cửa sổ.
- Chúng ta không có nhiều thời gian đâu. Cùng lắm là nửa giờ đồng hồ, trước khi thời tiết buộc chúng ta chết gì dưới đất. Ở đây, bão thường kéo dài khoảng nửa tháng mà chúng ta lại không có đồ dự trữ.
- Người ta trả cho ông bao nhiêu để bắt chúng tôi ngậm miệng? Suzie hỏi. Tôi sẽ trả cho ông gấp đôi.
- Cô đúng là chẳng biết gì hết. Những người mà cô muốn tố cáo là những người không thể động tới. Để thống trị được thế giới này, họ không chịu bị một lời hứa hẹn cỏn con nào níu giữ. Sẽ chỉ cần một vài thế hệ được đặt đúng chỗ là có thể kiểm soát được mọi cỗ máy của hệ thống đó, mà không thứ gì, không ai có thể ngăn được họ. Các tập đoàn năng lượng ngành công nghiệp chế biến nông sản, dược phẩm, điện tử, an ninh, giao thông, lĩnh vực ngân hàng, tất cả đều nằm trong tay họ, thậm chí cả những trường đại học tiếng tăm nhất của chúng ta, nơi sẽ bơm vào đầu những thế hệ tinh hoa tương lai học thuyết tệ hại để bảo vệ hệ thống đó. Khi các luật lệ trở nên phức tạp đến nỗi không thể áp dụng nổi, thứ luật duy nhất có giá trị là luật của kẻ mạnh nhất. Vàng đen, chúng ta đã biến thành nô lệ của vàng đen. Chúng ta không khát khao sự công bằng và chân lý bằng những cỗ máy điện tử, xe hơi, thuốc men, đồ gia dụng đủ mọi thể loại, ánh sáng để khoác lên những đêm đen diện mạo của ngày rực rỡ, tất cả những cơn cuồng khát năng lượng ấy, những thứ mà họ đã trở thành chủ nhân. Và chúng ta còn cần thêm nhiều nữa, luôn luôn nhiều hơn nữa. Năng lượng trở thành thứ xi măng gắn kết xã hội, và người làm chủ nó sẽ là người mạnh nhất. Những năm qua, chúng ta đã đi gây chiến trên bao nhiêu mảnh đất dưới chiêu bài dân chủ? Ở đó, nguồn dầu cuộn chảy, ở đó là nơi các ống dẫn dầu phải đi qua mới chuyển tiếp được, ở đó là nơi có các cảng dầu mỏ. Chúng ta có đếm được bao nhiêu nạn nhân không? Các nhà tài phiệt đổ tiền vào các chiến dịch tranh cử và các chính trị gia mà họ bầu cho phải trung thành với họ. Ngân hàng trung ương, Kho bạc, Tòa án tối cao, Thượng viện, Nghị viện, các ủy ban, tất cả đều tuân thủ một điều: quyền lực đã được trao cho họ và là thứ mà họ muốn bảo vệ. Họ đã làm biến chất mọi thứ. Khi các dân tộc muốn được tự nắm lấy số phận của mình và khi mọi thứ bắt đầu tuột khỏi tầm tay, họ chỉ cần dọa cho các thị trường run sợ. Còn gì tốt hơn một cuộc khủng hoảng kinh tế tồi tệ để buộc các dân tộc và chính phủ phải quỳ gối. Những chủ doanh nghiệp tự do nhất chỉ còn cách trở thành kẻ mang ơn các chủ ngân hàng khi họ là con nợ của ngân hàng và những nền dân chủ tốt đẹp ngập trong nợ nần trong khi các công ty đa quốc gia dự trữ lượng tiền mặt còn lớn hơn cả số tiền trong ngân khố quốc gia. Người dân khắp nơi phải thắt chặt hầu bao, phải cam chịu những chính sách hà khắc nhất, trong khi đó, các công ty đa quốc gia thì thoát khỏi mọi quy tắc. Các người nghĩ những lời hứa hẹn duy trì chút trật tự trong các lĩnh vực vĩ mô của tài chính đã được tôn trọng từ khi xảy ra cuộc đại khủng hoảng này sao? Thậm chí, khi tiết lộ những gì họ đã làm cách đây bốn mươi sáu năm trong lòng Bắc Cực hòng chiếm đoạt các nguồn dự trữ năng lượng, các người sẽ gây bất ổn cho chính đất nước này, chứ không phải bọn họ đâu.
YY
- Ra là ông muốn che đậy những mưu đồ của họ bởi lòng yêu nước thuần túy, Suzie cười khẩy.
- Tôi chỉ là một lão già, bấy lâu nay không còn Tổ quốc.
- Thế nếu chúng tôi từ chối, Suzie hỏi, ông sẽ giết chúng tôi?
Ashton quay lại đối diện với cô. Ông ta thở dài và đặt tay lên vũ khí.
- Cũng không, mà ngược lại, nếu từ chối, thì chính cô sẽ giết bà ấy.
- Tôi sẽ giết ai?
- Bà của cô, thưa cô Walker. Bây giờ, bà ấy đã rất già, và tập hồ sơ này là giấy thông hành cho bà ấy kể từ cái ngày tôi cứu mạng bà ấy. Liliane đã chuẩn bị giao lại tập hồ sơ cho các nhà chức trách Na Uy để đặt dấu chấm hết cho chiến dịch Công chúa Tuyết. Những kẻ mà bà ấy định hủy hoại thanh danh đã trừng trị bà ấy. Tôi là người đứng đầu nhóm bảo vệ của ông cô. Một người vô hình, thuộc số những người mà không ai để tâm, cũng chẳng ai thèm cất lời chảo hỏi. Trừ khi tôi ở bên bà cô. Lần nào cũng vậy, trong một bữa ăn trưa, một buổi tiệc cocktail hay một dạ tiệc, khi có người nào đó đi qua mà không nhìn tôi, bà ấy lại hãnh diện giới thiệu tôi: “Đây là một người bạn thân thiết của tôi.” Và hồi đó, tôi thật sự là bạn của bà ấy, người tin cẩn của bà ấy. Vậy thì, còn ai tốt hơn tôi để phản bội bà ấy? Những con người kia, họ quá tự kiêu về địa vị của mình và họ sợ hãi biết bao khi bà ấy đi đến cùng mà họ vẫn không biết nơi bà ấy cất giấu những bằng chứng sẽ đè chết họ. Họ do dự chuyện hành quyết bà ấy trước khi tìm ra tài liệu đó. Nhiệm vụ của tôi rất đơn giản, tôi phải thuyết phục bà cô đưa tôi đi trốn cùng. Dù sớm hay muộn, bà ấy cũng phải đi lấy chỗ tài liệu đó. Khi ấy, tôi chỉ còn việc đoạt lấy nó từ tay bà ấy, thủ tiêu nó và khử bà ấy. Nhưng cô hẳn sẽ là người đầu tiên sửng sốt khi thấy hai người đàn ông hoàn toàn đối đầu nhau lại hợp sức cứu người phụ nữ mà họ cùng yêu. Chồng và người tình của bà ấy đã phối hợp với nhau để, có thể gọi là, thu xếp một lối thoát khỏi âm mưu đó theo cách riêng của họ và công khai sự tiếp tay của họ. Các tài liệu bị thiêu hủy, tôi phải đưa bà cô tới một nơi ẩn dật mà bà ấy không bao giờ được rời khỏi đó nếu muốn sống nốt cuộc đời. Tôi đã tin vào tấm chân tình của chồng bà ấy, với gã người tình thì không được như vậy. Tôi chắc chắn khi nhiệm vụ của mình hoàn thành gã sẽ xử lí bà ấy. Vậy nên, tôi cũng đã nảy ra vài sáng kiến. Tôi đã đưa bà cô tới một nơi mà không ai có thể tìm được bà ấy và tôi cũng làm điều tương tự với tập hồ sơ. Tôi chưa bao giờ trở về Mỹ, tôi đã trốn sang Ấn Độ và từ Bombay, tôi đã chơi bài ngửa. Tập hồ sơ sẽ vẫn ở yên nơi an toàn đó chừng nào không ai chạm tới một sợi tóc của Liliane, trong trường hợp ngược lại, nó sẽ xuất hiện và sẽ được giao cho truyền thông. Và suốt bốn mươi sáu năm nay, mọi chuyện vẫn như vậy. Người tình cũ của bà ấy chưa từng cam chịu một lần ở vào vị trí người bị đe dọa. Tôi cóc quan tâm đến những hệ quả xảy ra nếu tiết lộ về chiến dịch Công chúa Tuyết, trừ một điều duy nhất: khi người đàn ông đã lên đỉnh cao quyền lực đó không chịu thỏa mãn với mối hằn thù đã nuôi dưỡng chừng ấy năm mà cho hành quyết Liliane. Giờ thì tôi yêu cầu cô lần cuối, trả tập hồ sơ này về két sắt đó và giao chìa khóa cho tôi.
Ashton đã cầm lại vũ khí và nhắm thẳng vào Suzie. Cô cố nói thành lời, nhưng không thể.
- Bà tôi còn sống ư? Rốt cuộc cô cũng thốt ra bằng giọng run rẩy.
- Tôi đã nói với cô rồi đấy, bà ấy đã rất già, nhưng còn sống.
- Tôi muốn tới thăm bà.
Andrew nhìn đồng hồ và thở dài. Bằng những cử chỉ tế nhị hết sức, anh nhấc tập hồ sơ ra khỏi tay Suzie rồi đem trả nó về chỗ cũ. Anh khóa két sắt lại, rút chìa khóa và đi tới chỗ Ashton.
- Chúng ta đi thôi, anh nói, nhưng tôi cũng muốn thu xếp mọi chuyện theo cách của mình. Tôi đưa ông chiếc chìa khóa này và chúng ta cùng lên máy bay ông để về Oslo.
Andrew rút cuốn sổ ghi chép ra khỏi túi và đẩy nó tới trước mặt Ashton.
- Và ông hãy viết lên tờ giấy này nơi mà Liliane Walker đang ở.
- Không, không có chuyện đó đâu, nhưng tôi đảm bảo là tôi sẽ đưa hai người tới đó, Ashton vừa đáp vừa xòe tay ra với người đối thoại.
Andrew đặc chiếc chìa khóa vào tay Ashton, ông ta cho nó vào túi rồi thông báo đến lúc khởi hành.
Chiếc máy bay hai động cơ chạy trên mặt băng, lấy đà rồi bay lên. Khi nó chao cánh, Andrew và Suzie thấy những lán trại của một căn cứ địa cực, vốn không có trên bản đồ, xa dần khỏi tầm mắt. Cách đó hai cây số cuộn lên một cột khói. Một chiếc Beaver màu vàng không bao giờ được cất cánh trở lại đang bốc cháy dữ dội.
*
Ashton đã giữ lời. Khi trở về Oslo, ông ta thả Suzie và Andrew xuống trước một khách sạn. Người đàn ông đã đi cùng họ vẫn ngồi yên sau vô lăng.
Ashton tiễn họ vào tận trong sảnh khách sạn.
- Ngày mai, tôi sẽ tới đón hai người vào cuối buổi sáng, chúng ta đi hơi xa đấy. Hãy tận hưởng Oslo đi, hai người có thể thăm thành phố thế nào tùy thích. Không phải sợ gì hết. Từ giờ hai người được tự do như khí trời. Bảo hiểm nhân thọ cho bà cô bây giờ là của cô. Cứ tin tôi đi, tôi đã đích thân thỏa thuận điều khoản.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận