Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo/Kỳ Ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
    • Thần Thoại/Dã Sử
    • Hồng Hoang
    • Cẩu Huyết
    • Đấu Trí
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo/Kỳ Ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường/Thanh Xuân/ Thanh Mai T...
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
    • Vả Mặt
    • Phản Công
    • Song Trọng Sinh
    • Nuôi Bé
    • Tổng Tài Bá Đạo
    • Thần Thoại/Dã Sử
    • Hồng Hoang
    • Cẩu Huyết
    • Đấu Trí
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Xuyên không
  3. Mạnh Lên Từ Huyện Lệnh Bắt Đầu (Dịch)
  4. Chương 18: Bản Mệnh Phi Kiếm Đoạt Mệnh

Mạnh Lên Từ Huyện Lệnh Bắt Đầu (Dịch)

  • 10 lượt xem
  • 1679 chữ
  • 2025-12-11 16:15:20

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

“Người của Long Hổ Sơn đến sao?”

“Ha, nghĩ gì ngốc thế. Chút tầm mắt ấy mà cũng dám xem náo nhiệt? Đó là Lôi Kiếp phù lục của Vô Lượng Sơn.”

Ầm ầm!

Liễu Thường Phong bấm niệm pháp quyết, Lôi Kiếp phù lục trong tay cháy sáng. Hắn quát khẽ một tiếng, trường kiếm bổ xuống cùng lúc với Kiếm Tu nam tử đối diện. Lực trùng kích cuộn lên từng đợt khí lãng, tiếng nổ như lôi đình đầu xuân, chấn động cả Phong Cương huyện thành.

Lôi Pháp, vốn là nhất mạch chí cương của Đạo môn chính tông.

Các tông môn tuy pháp môn khác nhau, nhưng nguồn gốc đều từ một mạch mà ra. Đặt dưới Thiên đạo, chưa từng có công pháp nào dám xưng “Thiên cấp”.

Tương truyền, Thiên Cương Ngũ Lôi Chính Pháp của Long Hổ Sơn là gần với bổn nguyên nhất.

Nhưng Lôi Kiếp của Vô Lượng Sơn, thuộc một trong vô lượng kiếp thế gian. Nếu chỉ luận sát lực thuần túy, cũng không hề kém hơn Ngũ Lôi Chính Pháp của Long Hổ Sơn bao nhiêu.

Liễu Thường Phong hiểu rất rõ đối thủ khó chơi. Kéo dài giao chiến, một chút cũng không có lợi cho hắn.

Cho nên vừa ra tay, liền dốc hết toàn lực, trực tiếp dùng sát chiêu mạnh nhất.

Lôi Kiếp ầm ầm, điện mang dệt kín bầu trời, khí thế như muốn xé rách cả không trung.

Đối diện, Kiếm Tu nam tử chỉ nhàn nhạt nâng mắt, nơi khóe môi nhếch lên một tia cười lạnh.

Hàn quang trên thân kiếm trong tay hắn đột nhiên đại thịnh. Vô số kiếm ý hóa thành thực chất, như ngàn vạn sợi tơ kiếm, cưỡng ép xuyên vào trong lưới Lôi Kiếp.

Từng luồng kiếm ý bị Lôi Pháp đánh nát, tiêu tán vô tung. Thế nhưng giữa vô số đạo lôi quang, vẫn có vài luồng kiếm ý men theo khe hở, ngoan cố trườn ra, tiếp tục xông thẳng về phía trước.

Sấm sét và kiếm quang gào thét giao tranh, cả bầu trời như bị xé nát.

Đến cuối cùng—

Một đạo kiếm ý bỗng nhiên bắt được biến số, quỹ tích lập tức vặn xoắn, bạch quang lóe lên, hóa thành một con lôi xà!

Lôi xà kiếm ý ngoằn ngoèo, vặn mình xuyên qua tầng tầng lớp lớp cản trở, lao thẳng đến mi tâm Liễu Thường Phong.

Sắc mặt Liễu Thường Phong đại biến, vội thúc giục phù lục trong lòng.

Vậy mà vẫn có kiếm ý lọt lưới, không bị ngăn lại!

Hắn rõ ràng đã phòng bị cẩn thận, đối phương vẫn ung dung bày ra hậu chiêu, khiến hắn trở tay không kịp.

— Kiếm ý, lại có thể thuận theo hoàn cảnh mà biến hóa?

“Ngươi rốt cuộc là ai? Báo danh!” Trong lòng kinh hãi, hắn không nhịn được quát lớn.

Kiếm Tu nam tử không buồn đáp lại, chỉ khẽ nhướng mày, ngón tay khẽ động. Lôi xà do kiếm ý ngưng thành gầm lên một tiếng, tốc độ đột nhiên tăng vọt, nhằm thẳng đầu Liễu Thường Phong mà tới.

Nguy rồi!

Ý niệm này vừa hiện lên, Liễu Thường Phong đã vội vàng thôi động Hộ Thể Kim Cương chú, quang mang quanh thân bùng nổ. Hắn không còn tâm tư suy nghĩ, trực tiếp vận chuyển một chiêu đấu chuyển, hai ngón tay bấm niệm pháp quyết, tế ra một tấm phù lục cuối cùng cất sâu dưới đáy hòm.

Hắn thực sự đã hết cách.

Đối đầu với Kiếm Tu, chỉ một đạo phù lục đã rất khó dùng cho ổn thỏa. Kiếm Tu sát phạt quyết đoán, chiến đấu lại càng không nói đạo lý, chỉ lấy thắng – bại luận người.

Một tấm phù lục màu đỏ sẫm từ trong tay hắn bay ra, lơ lửng trước ngực.

Đạo văn trên phù lục phức tạp uốn lượn, ẩn chứa lực lượng khiến người ta hít thở khó khăn.

“Vô Lượng Thiên Tôn!”

Một tiếng quát trầm hùng.

Trong chớp mắt, hồng quang từ phù lục bùng phát, chiếu thẳng từng trượng. Một tôn pháp tướng hư ảnh chậm rãi ngưng tụ, chỉ là hư ảnh, nhưng uy áp tỏa ra lại nặng nề như núi.

Nó trực tiếp giáng xuống, chặn trước mặt Liễu Thường Phong, đỡ lấy lôi xà kiếm ý đang lao tới.

“Thiên tôn pháp tướng?” Ánh mắt Kiếm Tu nam tử từ lạnh lùng chuyển thành âm trầm.

Đã đến bước này, tự nhiên không thể tiếp tục lưu thủ.

Chỉ vì đường lui của chính mình, hắn cũng phải lập tức giải quyết người trước mặt.

Trong lòng hắn thở dài một tiếng, khóe môi kéo ra nụ cười giễu cợt.

— Bại lộ thì bại lộ đi.

Trong khoảnh khắc đó, kiếm ý quanh thân hắn triệt để bùng nổ!

Tại mi tâm hắn, một đạo tinh quang đột nhiên phá thể bay ra, tốc độ nhanh đến mức khiến người ta nổi da gà.

Không có bất kỳ dấu hiệu báo trước.

Thậm chí ngay cả Thẩm Mộc đang đứng bên ngoài quan chiến cũng không kịp phản ứng.

Tinh quang kia chỉ lóe lên một cái, đã xuyên thẳng qua tâm tấm phù lục Thiên tôn pháp tướng.

Tinh quang lơ lửng giữa không trung, quang mang dần ảm đạm, hiển nhiên đã tiêu hao không ít.

Thế nhưng hình dáng của nó vẫn rõ ràng như cũ—
Đó là một thanh bảo kiếm thu nhỏ, ở dạng nguyên bản.

Bản Mệnh Phi Kiếm.

Rắc!

Gần như cùng lúc, tấm phù lục đỏ sẫm trước ngực Liễu Thường Phong xuất hiện những vết rạn dọc ngang, sau đó vỡ vụn thành vô số mảnh nhỏ.

Pháp tướng hư ảnh tan rã, quang mang tán loạn, cuối cùng ầm ầm nổ tung.

Phốc!

Sắc mặt Liễu Thường Phong trắng bệch, phun ra một ngụm máu tươi, thân thể bị lực phản phệ xé rách từ trong ra ngoài.

Khí lãng tràn ra, cuốn hắn bay ngược mấy trượng, nặng nề quăng xuống đất.

Hắn cố gắng chống tay ngồi dậy, cả người run rẩy, khí tức tán loạn, chiến ý đã triệt để tan biến.

— Thất bại.

Một trận đại chiến, ngắn ngủi chưa đến mấy nhịp thở, xung quanh đã rơi vào yên lặng chết chóc.

Đối diện, sắc mặt Kiếm Tu nam tử cũng chẳng khá khẩm gì hơn, rõ ràng hắn đã miễn cưỡng vận dụng bản mệnh phi kiếm ở dạng nguyên bản chưa hoàn toàn hoàn thiện, tiêu hao cực lớn.

Hắn thở dốc, bờ vai khẽ phập phồng, nhưng khóe môi lại nở một nụ cười nhạt đầy trào phúng.

Liễu Thường Phong trừng lớn hai mắt, như cuối cùng cũng nhận ra nguồn gốc kiếm ý:
“Nam Tĩnh Châu… Hạ Lan Kiếm Tông!”

Nam tử đối diện chống kiếm, bật cười khẽ:
“Xem ra… cũng không phải hoàn toàn vô tri.”

“Ngươi làm như vậy, không sợ ngày sau rước họa vào thân sao!” Liễu Thường Phong cắn chặt răng hỏi.

“Phiền phức?” Nam tử như nghe được chuyện cười, giọng đầy mỉa mai:
“Chí bảo cơ duyên rơi vào tay kẻ không xứng mới là phiền phức. Giống như tên đệ tử Vô Lượng Sơn các ngươi, và đám người tầm thường ở Phong Cương này.”

Liễu Thường Phong nghiến răng ken két:
“Phong Cương là quốc thổ Đại Li. Ngươi, một kẻ của Nam Tĩnh, dám ở đây giết người, ta muốn biết tông chủ Hạ Lan Tông các ngươi sẽ giải thích thế nào!”

“Giải thích?” Nam tử bật cười, tiếng cười lạnh lùng như lưỡi dao:
“Không cần. Giết thì giết, lại có thể làm gì ta? Chẳng lẽ Đại Li sẽ vì một Phong Cương huyện nhỏ nhoi mà điều binh giáp xuống phương nam? Ha ha… Ngược lại nếu bọn họ dám đến, kiếm của Hạ Lan Sơn ta cũng đã lâu chưa uống máu binh giáp Đại Li rồi.”

Lời này vừa dứt, ngực Liễu Thường Phong phập phồng, nhưng lại không nói được thêm chữ nào.

Hắn vốn định mượn danh Đại Li Vương Triều để chấn nhiếp một chút, không ngờ đối phương căn bản chẳng đặt vào mắt.

Dĩ nhiên, xét thực lực, Nam Tĩnh Vương Triều quả thật không hề yếu, Kiếm Tu của Hạ Lan Sơn cũng đủ để tung hoành một cõi.

Theo lý mà nói, Vô Lượng Sơn bọn hắn vốn không phụ thuộc bất cứ vương triều nào, những lời cuồng vọng như vậy, đáng lẽ phải do người của Đại Li nói ra.

Đáng tiếc, đúng như lời nam tử kia. Chỉ là một huyện thành biên cảnh nhỏ bé, Đại Li thực sự không hề tỏ thái độ, cho đến giờ vẫn chẳng có ai đến can thiệp.

Lớp bình chướng phong tỏa khí tức trước đó đã bị phá vỡ.

Cho nên, tất cả những gì phát sinh nơi đây, gần như cả thành đều nghe thấy rõ ràng. Lời trào phúng vừa rồi của Kiếm Tu nam tử cũng không khác nào lưỡi dao lạnh, đâm thẳng vào tai từng người dân Phong Cương.

Dân chúng vây xem bên ngoài, phần lớn lại chẳng nghĩ sâu xa đến vậy, thậm chí còn âm thầm than thở.

Nam Tĩnh Vương Triều cường đại đến mức, ngay cả người của tông môn cũng dám giết trên địa bàn vương triều khác… Khí phách như thế, quả thực khiến người ta chấn động.

Nhưng người của Đại Li thì ở đâu…

Nhất là dân địa phương Phong Cương.

Lúc này, hầu như ai cũng cúi thấp đầu, trong lòng dâng lên một cảm giác uất nghẹn khó tả.

Có người thậm chí đã không còn tâm trạng xem náo nhiệt.

Đối với con dân một nước mà nói, cuộc sống khổ cực cũng được, nơi biên cảnh bị người ngoài khinh rẻ cũng thôi, lâu dài chịu đủ các loại ức hiếp, bọn họ đều có thể cắn răng nhẫn nhịn.

Ở chốn thâm sơn cùng cốc này, mạng người từ lâu đã bị xem như cỏ rác.

Nhưng có một điều, rất nhiều người dân Phong Cương từ trong xương tủy đều không thể chịu nổi—

Đó là thể diện của Đại Li, và tôn nghiêm của binh giáp thiết kỵ.

Lời nói của Kiếm Tu nam tử vừa rồi, kẻ nào có tai đều nghe rất rõ.

Đó là sự trào phúng trần trụi đối với Đại Li.

Ta giết người ngay trên đất của các ngươi, các ngươi làm được gì ta?

Ta thậm chí có thể công khai nói rằng, người của Phong Cương này đáng chết, bọn họ căn bản không xứng sống trên mảnh đất từng lưu truyền cơ duyên thượng cổ.

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top