Dịch: Hoangforever
Mùa xuân năm thứ hai niên hiệu Quy Nguyên triều Đại Đường, trong Viện Tiếp Dẫn dưới chân núi Không Động vô cùng náo nhiệt.
Hội Tuyển Đạo hàng năm sắp diễn ra, khiến những đứa trẻ đang chờ xuất gia làm đạo sĩ tại Viện Tiếp Dẫn vừa cảm thấy hồi hộp, vừa tràn đầy mong chờ.
Từ thời Đường Huyền Tông do hoàng đế Lý Long Cơ trị vì trở đi, đã đề xướng kiềm chế Phật giáo, thúc đẩy Đạo giáo. Tôn Lão Tử làm tổ tiên họ Lý, truy phong là Huyền Nguyên Hoàng Đế, từ đó trở đi Đạo giáo trở nên hưng thịnh.
Vào tháng 3, năm Thiên Bảo thứ nhất, thiên tử Lý Long Cơ đích thân đến Đàn Tranh Hiệp ở núi Không Đồng, cử hành lễ tế bái Huyền Nguyên Hoàng Đế - Lão Tử, tại Tử Tiêu Thiên Cung, đồng thời sắc phong Tử Tiêu Thiên Cung và sáu cung khác làm Tam Thanh Chính Thống của núi Không Đồng, được triều đình cung phụng.
Từ đó, Tử Tiêu Thiên Cung cùng hai cung ba quán trực thuộc không còn lo chuyện áo cơm, được nhận bổng lộc từ triều đình, không cần bận tâm kế sinh nhau, cũng chẳng cần phải giao du với các đạo quán nhỏ lẻ khác, nghiễm nhiên đứng vững với tư thế kiêu hãnh.
Năm nay, tình hình lại khác hẳn các năm trước, loạn An Sử hoành hành nhiều năm sắp kết thúc, thấy thiên hạ an định, Tử Tiêu Thiên Cung tuyên bố sẽ mở rộng chỉ tiêu tuyển chọn, khiến các đứa trẻ ở Viện Tiếp Dẫn càng thêm kỳ vọng.
Hơn 300 đứa trẻ tại Viện Tiếp Dẫn chủ yếu đến từ các khu vực Long Hữu, Hà Tây và Quan Trung, phần lớn ở độ tuổi 7-8 tuổi, bao gồm cả những đứa trẻ nhà nghèo, với hy vọng được vào đạo môn để có cơm no áo ấm, xen lẫn với con em của các gia đình quyền quý với mong muốn nhập môn Tam Thanh để cầu phúc, trừ tai cho gia tộc.
Núi Không Đồng có hàng chục đạo quán, xuất gia làm đạo sĩ không phải là chuyện khó, nhưng ai cũng muốn vào Tử Tiêu Thiên Cung hoặc hai cung ba quán trực thuộc, thì giống như người đời sau chen lấn để vào cơ quan nhà nước vậy.
Mỗi năm vào mùa xuân, hai cung ba quán trực thuộc Tử Tiêu Thiên Cung đều đến Viện Tiếp Dẫn để tuyển đạo, đây chính là ngày trọng đại của núi Không Đồng.
Đêm dần khuya, trong phòng ngủ thứ hai, hơn 100 đứa trẻ vẫn háo hức không tài nào chợp mắt, rì rầm bàn tán về Hội Tuyển Đạo vào ngày mai.
“Nghe nói ngày mai sẽ tuyển 60 người lên núi, mỗi cung và quán sẽ chọn 12 người.”
“Vậy họ chọn dựa trên tiêu chí gì?”
“Đồ ngốc, dĩ nhiên là dựa vào tư chất luyện võ, cơ thể càng khỏe càng tốt, năm nào chẳng vậy?”
"Vậy 'Cát Thảo' năm nay chẳng phải lại xong đời rồi sao?"
*Cát Thảo: Cắt Cỏ.
“Đáng đời cậu ta, cao lớn như vậy mà yếu ớt chẳng khác gì cây cỏ, động chút là ngất xỉu, ngay cả đạo quán nhỏ lẻ cũng chẳng muốn nhận. Cậu ta ở lì đây 3 năm rồi, mặt dày đến thế là cùng.”
“Nghe nói gia tộc không cho cậu ta quay về, nếu lần này không được chọn, có lẽ cậu ta chỉ còn cách đi ăn xin thôi.”
“Lần trước bị Trương Hổ Nhị đấm nát mũi, ngất liền 3 ngày, tỉnh dậy xong hình như biến thành kẻ ngớ ngẩn rồi.”
“Ha ha, thế này thì ngay cả làm ăn mày cũng làm không xong!”
Lũ trẻ cười đùa hả hê.
Đúng lúc đó, ngoài cửa vang lên một tiếng quát giận dữ: “Im hết đi! Còn không ngủ đi thì xem mai các ngươi lấy gì mà thi?”
Phòng ngủ lập tức im phăng phắc.
Ở góc trong cùng trong căn phòng này, một đứa trẻ nằm cuộn tròn thân mình. Người hắn có vẻ dài hơn những đứa trẻ khác, trên người chỉ đắp một tấm chăn mỏng rách rưới, nằm co ro trên sàn gỗ, mặc nguyên quần áo mà ngủ.
Tháng hai đầu xuân, thời tiết vừa ấm vừa lạnh, ban đêm vô cùng giá rét, khiến nó run rẩy lên vì lạnh.
Đứa trẻ này chính là 'Cát Thảo' trong lời đám trẻ.
Nó họ Quách, vì cơ thể gầy yếu giống như một cọng cỏ, nên bị gọi là Quách Thảo, nghe chệch âm thành 'Cát Thảo'.
Tên thật của nó là Quách Tống 8 tuổi, là con cháu nhà họ Quách ở Linh Châu được gửi đến núi Không Đồng xuất gia cầu phúc. Cha mẹ đều mất, không nơi nương tựa, Quách gia đương nhiên vứt bỏ nó.
Ba năm ở Viện Tiếp Dẫn, mỗi ngày chỉ một bữa cơm, không một xu dính túi, thường xuyên đói rét nên gầy yếu.
Đừng nói Tử Tiêu Thiên Cung, ngay cả các đạo quán nhỏ lẻ cũng chẳng thèm nhận nó. Các đạo quán này vốn đã khó khăn, ai lại muốn thêm một gánh nặng?
Theo quy định của Viện Tiếp Dẫn, không được chọn sau 3 năm thì phải rời đi. Nhưng Quách gia không cho nó trở về, nếu năm nay lại không được chọn, nó thật sự chỉ còn cách ra đường ăn xin.
Quách Tống luôn là đối tượng bị các đứa trẻ khác bắt nạt và chế nhạo.
Mười ngày trước, Trương Hổ Nhị, đứa khỏe nhất, lôi nó ra làm bao cát tập luyện, một cú đấm nát mũi khiến nó bất tỉnh ngay tại chỗ, nằm liệt 3 ngày mới tỉnh lại.
Nhưng từ khi tỉnh lại, Quách Tống giống như biến thành một con người khác, trở nên trầm lặng lạ thường, thường xuyên đứng ngẩn ngơ nhìn lên bầu trời, đứng cả ngày không nhúc nhích.
Lũ trẻ nói rằng nó đã bị đấm đến ngu người.
Nhưng không ai ngờ rằng, khi đứa trẻ chịu bao tủi nhục này tỉnh dậy, linh hồn nó đã bị một người từ ngàn năm sau nhập vào.
...
Đã 7 ngày trôi qua, Quách Tống vẫn chưa thoát khỏi nỗi đau vô tận khi xuyên qua ngàn năm.
Kiếp trước, hắn là một nhân viên bình thường làm việc tại ngân hàng, năm 35 tuổi.
Sau 1 tháng làm việc cường độ cao, hắn kiệt sức đến mức khi vừa nằm xuống sofa ở nhà, hắn đã chìm vào bóng tối bất tận.
Khoảnh khắc linh hồn hắn rời khỏi cơ thể, bên tai hắn vẫn vang lên tiếng gọi đầy lo lắng của vợ và con gái:
“Anh ơi, đừng làm em sợ, tỉnh lại đi!”
“Ba ơi, ba mau tỉnh lại đi!”
Nhưng khi tỉnh lại, hắn phát hiện ra mình đã ở Đại Đường, cách đó 1300 năm. Nghĩ đến việc không thể gặp lại vợ và con gái nhỏ, nỗi bi thương lại ập đến, Quách Tống không kìm được mà rơi lệ.
“Quách Tống, ngươi lại khóc à!”
Phía sau, một đứa trẻ khác là Hàn Tiểu Ngũ vỗ nhẹ lên vai hắn, nhỏ giọng an ủi:
“Đừng khóc nữa, nếu thật sự không được chọn, chúng ta đi làm hòa thượng, cũng là một nơi để đi mà.”
Quách Tống vội lau nước mắt, khẽ đáp: “Ta không sao, Tiểu Ngũ, ngủ sớm đi!”
----
Chú thích:
*Niên hiệu là tên gọi của một thời kỳ trị vì của một vị vua. Nó thường được dùng để ghi chép lịch sử và dùng trong các văn bản thời kỳ đó. Ví dụ, "Thiên Bảo" là một niên hiệu của vua Đường Huyền Tông.
*Viện Tiếp Dẫn là một nơi dùng để tiếp đón và nuôi dưỡng những đứa trẻ trước khi chúng được tuyển chọn vào các đạo quán để trở thành đạo sĩ. Nơi đây có thể xem là một "trường học" sơ bộ, nơi những đứa trẻ được nuôi ăn, ở và học hành trước khi chính thức bước vào con đường tu đạo.
*Truy phong (追封) có nghĩa là ban tặng tước vị hoặc danh hiệu cho một người sau khi người đó đã qua đời.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận