Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Linh dị
  3. Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân (Dịch) (Đã Full)
  4. Chương 1672: Quân Sư Giá Lâm (2)

Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân (Dịch) (Đã Full)

  • 52 lượt xem
  • 1454 chữ
  • 2024-10-26 11:42:19

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

Tiểu Thanh trả lời, mọi người đều đã phân chức vị, cũng đều ở Minh vương đại điện thụ phong, vào trong nha môn, m Dương ti xem như đã chính thức khai trương.

Diệp Thiếu Dương nghe hắn nói như vậy, rất hài lòng, nói với hắn nhiệm vụ lần này, Tiểu Thanh đáp ứng, nói: “Ta nghe Qua Qua nói, ngươi bên này có chút phiền phức, muốn đem bọn họ gọi hết lên hỗ trợ hay không?”

“Tạm thời không cần, các ngươi vừa khai trương, vẫn là làm việc của các ngươi trước, chờ lúc cần, ta lại triệu hồi các ngươi.”

Qua Qua trước đó đem nhiệm vụ nói hết với bọn họ rồi, Diệp Thiếu Dương cũng không có gì để nói, dặn dò một phen, bảo bọn họ chú ý ẩn hình, sau đó đi gọi Thái Vũ, mấy người muốn đi cũng sớm đã tỉnh lại, bị Thái Vũ gọi, do mấy binh sĩ hộ tống trở về. Qua Qua ở trước nhất, Tiểu Thanh và Cục Than ở phía sau, có bọn họ hộ tống, Diệp Thiếu Dương với Tứ Bảo cũng đều yên tâm.

Nương thời gian đi WC, Diệp Thiếu Dương lấy ra m Dương Kinh, bảo Lâm Tam Sinh đi vào.

“Vào đây làm gì?” Lâm Tam Sinh có chút buồn bực.

“Ngươi đi vào, sau đó thần thức ta cũng đi vào, ta có chuyện nói với ngươi.”

Lâm Tam Sinh lúc này mới hiểu ý, tiến vào trong m Dương Kinh, Diệp Thiếu Dương đem m Dương Kính giao cho Tứ Bảo, thần thức của mình cũng đi vào.

“Nơi này là ai mở ra, ý cảnh không tệ nha.” Lâm Tam Sinh nhìn trái nhìn phải, ở trong một mảng không gian trắng xoá độn hỗn chưa mở, có một mảnh đất, cầu nhỏ dòng nước, còn có một tiểu viện, phía sau là rừng trúc, bên ngoài còn có một hàng rào vây, nhìn qua rất giống một chỗ hiền sĩ cổ đại ẩn cư trong sơn dã loại chỗ ở đó, phi thường phù hợp thẩm mỹ của Lâm Tam Sinh gã thư sinh này, vừa thấy đã thích.

“Dương Cung Tử trước kia từng nán lại đây một đoạn thời gian rất dài, đều là cô ấy làm ra, nhắm chừng Tuyết Kỳ cũng có phần.”

“Ồ, Dương Cung Tử xuất thân hỗn độn, cũng là cao nhã chi sĩ hạng nhất, khó được khó được.” Lâm Tam Sinh tán thưởng một phen, hỏi: “Ngươi đem ta kéo vào nơi này làm gì, có lời gì không thể nói ở bên ngoài.”

“Nơi này ngăn cách thiên địa, trừ ngươi ta, không có người thứ ba tiến vào.”

Lâm Tam Sinh vừa nghe đã hiểu, nói: “Ngươi muốn đề phòng ai, chung quy không thể là đại hòa thượng chứ.”

Diệp Thiếu Dương trừng mắt nhìn hắn một cái, “Ta nếu là ngay cả hắn cũng không tín nhiệm, cũng ngay cả ngươi cũng không tín nhiệm, nhưng hắn người này tùy tiện, không quá biết diễn xuất, tạm thời không thể cho hắn biết.”

“Diễn?” Lâm Tam Sinh không hiểu.

Diệp Thiếu Dương nói: “Có tà vật đi theo ta.”

Lâm Tam Sinh biến sắc, nhìn hắn không nói lời nào.

“Ta có thể cảm giác được, có tà vật đi theo ta, hôm qua ta giết đỉa quái kia, ta cho rằng là nó, nhưng loại trực giác mãnh liệt này vẫn chưa biến mất. Ta lén mở ra Thiên Nhãn, lại cái gì cũng không nhìn thấy, tuy chỉ là trực giác, nhưng ta tin tưởng sẽ không sai.”

Lâm Tam Sinh gật gật đầu, nghe hắn tiếp tục nói.

“Cho nên, ta mới tìm ngươi tới hỗ trợ, ngươi tâm tư tinh tế, giúp ta ra chủ ý một chút.”

Lâm Tam Sinh suy nghĩ một phen, nói: “Ngươi là bài vị linh tiên, có tà vật đi theo ngươi, mà ngươi lại không phát hiện được, cái này có khả năng sao?”

Diệp Thiếu Dương vừa nghe đã sốt ruột, “Trực giác của ta “

Lâm Tam Sinh ngắt lời hắn: “Ngươi nghe ta nói hết, ý tứ của ta là, có lẽ không phải tà vật, mà là loại pháp thuật cảm giác nào đó đặc thù, thần không biết quỷ không hay.”

Diệp Thiếu Dương nghe hắn nói như vậy, bừng tỉnh đại ngộ, vỗ ót nói: “Quả nhiên là đám vu sư đó làm!”

Lâm Tam Sinh nói: “Ngươi tìm ta tới nơi này nói chuyện, có phải không muốn kinh động nó hay không?”

Diệp Thiếu Dương nói: “Đương nhiên, đừng nói ta không có cách nào đem nó bắt được, cho dù ta tìm được nó hơn nữa diệt, đối với sự tình cũng không có trợ giúp gì. Tục ngữ nói không sợ tặc trộm chỉ sợ tặc nhớ thương, ta hiện tại ở ngoài sáng, đối phương ở trong tối, cho dù tiêu diệt con này đi theo ta, bọn họ nói không chừng còn có thể nghĩ ra biện pháp mới, mẹ kiếp, nghĩ thôi đã đau đầu.”

Diệp Thiếu Dương trầm ngâm một lúc lâu, nói: “Thứ này chỉ là theo dõi ngươi, cũng không xuống tay đối với ngươi, nói rõ là vì giám thị ngươi, đồng thời tìm kiếm cơ hội, vậy ngươi cứ cho bọn hắn cơ hội này.”

Diệp Thiếu Dương ngẩn ra, nói: “Ngươi là nói, tương kế tựu kế?”

“Không sai.”

Diệp Thiếu Dương chậm rãi gật đầu, nói: “Ý tứ của ngươi ta hiểu, nhưng làm như thế nào?”

“Cái gì cũng không phải làm.” Đối mặt Diệp Thiếu Dương hồ nghi, Lâm Tam Sinh đắc ý cười cười, “Bọn hắn đã muốn đối phó ngươi, không có khả năng cái gì cũng không làm, chờ lúc bọn hắn làm, ngươi thuận nước đẩy thuyền…”

Nghe hắn nói tới đây, Diệp Thiếu Dương lập tức hiểu, khóe miệng hiện lên một tia mỉm cười, “Không hổ là quân sư, ta tìm ngươi thật sự là tìm đúng rồi!”

Lâm Tam Sinh vuốt chòm râu dê không được mấy sợi của mình, nói: “Mà nay bản quan là chủ bộ Âm Dương ti.”

“Mặc kệ bố cái gì, cũng không thay đổi được thân phận quân sư quạt mo của ngươi! Đi đi, ngươi nhớ rõ giúp ta theo dõi chút, tùy thời nhắc nhở ta.”

Hai người từ trong Âm Dương Kính đi ra. Thân thể Diệp Thiếu Dương khôi phục hành động, từ trong tay Tứ Bảo cầm lấy Âm Dương Kính, nói: “Đi thôi, lên đường.”

Tứ Bảo có chút nghi hoặc nhìn bọn họ, nói: “Hai người đi vào làm gì, thế mà còn giấu tôi, sẽ không là muốn cảo cơ chứ.”

“Cảo kê?” Lâm Tam Sinh oán hận trừng mắt nhìn hắn một cái, vung tay áo, “Mồm toàn ô ngôn uế ngữ!”

Tứ Bảo ngẩn ra, mắng: “Cảo cơ sao lại là ô ngôn uế ngữ, ngươi hiểu cái gì gọi là lưu hành hay không?”

“Phi lễ chớ nói, ngươi một đại hòa thượng, thế mà luôn muốn đi kỹ viện, thật sự là… Làm sao mà chịu nổi chứ!”

“Chơi cái gì? Đi kỹ viện?” Tứ Bảo ngây ngốc nhìn hắn, chợt hiểu ra cái gì, đuổi theo nói: “Móa nó ngươi đừng đi, ta nói là cảo cơ, không phải cảo kê (Chơi gà – gà móng đỏ)”.

Lâm Tam Sinh đã che tai, đuổi theo Diệp Thiếu Dương.

Lâm Tam Sinh là quỷ hồn, chưa hiển thân, trong đội ngũ không có ai nhìn thấy hắn, dọc theo đường đi, hắn vẫn luôn bay ở phía sau cùng của đội ngũ, không sợ mệt cũng không sợ nóng, Diệp Thiếu Dương mỗi lần mệt không chịu được, quay đầu nhìn thấy một bộ dáng thích ý của hắn, lập tức có loại xúc động đập đầu chết ở trên cát theo hắn cùng nhau thành quỷ.

Đi đến lúc sắp giữa trưa, tới một lòng sông khô cạn, Tào Vũ mang theo mọi người tìm phía sau cồn cát, nghỉ ngơi một hồi, lấy ra thực vật để ăn.

Diệp Thiếu Dương tới trong lòng sông đi tiểu, khi trở về, phát hiện rất nhiều cây cối dựng đứng bờ sông, sớm đã chết héo, thậm chí đã mục nát, nhưng thân cây cao lớn còn kiên cường đứng vững ở trong cát, trong lòng chậc chậc lấy làm lạ, nhịn không được ghé sát vào bắt đầu quan sát.

“Biết đây là cây gì không?” Một thanh âm từ phía sau vang lên, Diệp Thiếu Dương quay đầu nhìn lại, là Phương Mông Na đi tới.

Diệp Thiếu Dương đánh giá cao thấp một phen thân cây thẳng tắp, đoán: “Dương thụ?”

“Là một loại dương thụ, gọi là Hồ Dương, là thực vật chịu rét nhất trên thế giới, có một cách nói, nói cây Hồ Dương là sống mà bất tử một ngàn năm, chết mà không đổ một ngàn năm, đổ mà bất mục một ngàn năm. Lúc ấy là cách nói khoa trương, nhưng Hồ Dương quả thật không sai biệt lắm là thực vật cứng cỏi nhất trên đời.”

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top