Dịch: Hoangforever
Sau đó, bất kể là Tiểu Tâm Duyệt gọi Địa Chủ, hay Tiêu Vị làm địa chủ, mỗi lần đều bị ông anh trai đánh cho tơi tả — vận may của Tiêu Lâu tối nay thật sự tốt đến mức không thể diễn tả, mấy lần liền rút được đôi Vương. Hai đứa em uống nước ngọt đến mức gần như muốn nôn.
Ba người cứ thế chơi bài đến tận 12 giờ đêm.
Đột nhiên, bên ngoài vang lên tiếng pháo nổ đinh tai nhức óc, hai đứa em hưng phấn chạy ra sân đốt pháo hoa.
Tiêu Lâu khoác thêm áo khoác, vừa định ra ngoài thì đúng lúc này, điện thoại của hắn bất ngờ sáng lên, màn hình hiện ra một tin nhắn:
“Chúc mừng năm mới.”
Người gửi: Dư Hàn Giang.
Nhìn thấy avatar quen thuộc với khung cảnh tuyết trắng ấy, khóe môi Tiêu Lâu khẽ nhếch lên, nhanh chóng nhắn lại:
“Chúc mừng năm mới cậu.”
Dư Hàn Giang hỏi:
“Hôm nay, cậu quay lại trường vậy?”
Tiêu Lâu đáp:
“Sau mùng 7 Tết sẽ quay lại.”
Dư Hàn Giang nói:
“Chuyện lần trước cảm ơn cậu đã giúp đỡ, lúc nào quay về, để tôi mời cậu ăn một bữa.”
Tiêu Lâu nói:
“Đội trưởng Dư khách sáo rồi, về rồi, sẽ liên lạc lại."
Từ ngoài cửa sổ vang lên tiếng “đùng, đùng”. Đủ loại pháo hoa với nhiều màu sắc lần lượt nở rộ, khiến bầu trời đêm rực sáng như ban ngày.
Tiêu Lâu đứng trước cửa sổ, nhìn vào đoạn hội thoại trong điện thoại, trong đầu bất giác hiện lên khung cảnh lần đầu tiên gặp Dư Hàn Giang.
Đó là vào một ngày mưa.
Ở Đại học Y có một nữ sinh ngã lầu tử vong, làm kinh động đến cảnh sát hình sự ở thành phố Giang Châu.
Tiêu Lâu không quen thân với nữ sinh đó lắm, nhưng tiết học cuối cùng của cô ấy lại trùng hợp là lớp của anh.
Là người có liên quan đến vụ án, Tiêu Lâu được cảnh sát mời đến để lấy lời khai.
Bước vào đội Cảnh sát hình sự, hắn liếc mắt một cái đã nhìn thấy người đàn ông kia — Người đàn ông mặc bộ cảnh phục màu lam đậm, đứng thẳng bên cửa sổ, dáng người cao lớn, đôi chân dài, góc mặt tuấn tú như một pho tượng tinh xảo nhất.
Hình như cảm nhận được ánh nhìn từ bên cạnh, người đàn ông này quay đầu, nhìn về phía Tiêu Lâu, sau đó bước lại gần, gật đầu chào và nói:
“Xin chào, tôi là Dư Hàn Giang, đội trưởng tổ trọng án của đội Cảnh sát hình sự. Mời Giáo sư Tiêu hợp tác điều tra.”
Tiêu Lâu lễ phép gật đầu đáp lại:
“Chào đội trưởng Dư, tôi nhất định sẽ hết sức phối hợp.”
Dư Hàn Giang dẫn Tiêu Lâu bước vào phòng thẩm vấn, ra hiệu mời ngồi, lạnh nhạt nói:
“Họ tên, tuổi, nghề nghiệp. Đây là những thủ tục cần thiết khi lấy lời khai, mong anh trả lời đúng sự thật.”
Trong quá trình lấy lời khai, giọng nói của người đàn ông trầm thấp mạnh mẽ, vẻ mặt vô cùng nghiêm nghị, ánh mắt sắc bén như kiếm, mang đến một cảm giác áp bức cực kỳ lớn, bị anh ta nhìn chằm chằm, gần như không thở nổi.
Dù Tiêu Lâu không có liên quan trực tiếp đến vụ việc, nhưng cũng không dám nhìn thẳng vào mắt anh ta.
— Đôi mắt ấy sâu thẳm mà lạnh lẽo, như mặt hồ đóng băng trong những tháng ngày rét buốt, khiến người ta lạnh cả sống lưng.
Tốc độ phá án nhanh hơn tưởng tượng của Tiêu Lâu rất nhiều, được xác định là một vụ án giết người.
Ngày hôm sau cảnh sát đã bắt được hung thủ, chính là bạn cùng phòng đã đẩy nữ sinh đó xuống lầu, vụ việc này còn gây chấn động lớn trên mạng.
Lần đó, Tiêu Lâu có đã có cái nhìn khác về hiệu suất phá án của đội cảnh sát hình sự thành phố Giang Châu.
Hắn thông qua một người bạn học làm pháp y, tìm hiểu về Dư Hàn Giang.
Nghe nói, lai lịch của Dư Hàn Giang vô cùng bí ẩn, tuổi còn trẻ thế nhưng lại đột nhiên được bổ nhiệm làm đội trưởng đội trọng án.
Tổ trọng án là tổ chuyên điều tra các vụ án hình sự nghiêm trọng như giết người, hiếp dâm do thành phố Giang Châu thành lập ra.
Từ khi Dư Hàn Giang nhậm chức đến nay đã phá được không ít vụ án khó, nâng cao hiệu suất phá án một cách rõ rệt.
Người đàn ông này mặt lạnh vô tình, tàn nhẫn quyết đoán, thủ đoạn sắc bén, khiến tội phạm nghe danh đã sợ, chỉ cần một ánh mắt dữ tợn quét qua, đã đủ khiến kẻ kẻ có tật giật mình run rẩy.
Nghe nói anh ta thẩm vấn phạm nhân rất giỏi, dù là nghi phạm ngoan cố đến đâu dưới sự thẩm vấn của anh ta cũng sẽ ngoan ngoãn khai nhận tội. Chỉ trong vòng hai năm ngắn ngủi, cái tên Dư Hàn Giang đã trở thành truyền kỳ trong giới cảnh sát thành phố Giang Châu.
Sau khi nghe về những chiến tích của anh ta, Tiêu Lâu rất khâm phục người đàn ông này, cảm thấy Dư Hàn Giang quả thật là một người trẻ tuổi đầy triển vọng.
Ban đầu cứ tưởng sẽ không có nhiều mối liên hệ với anh ta, vậy mà chưa đầy mấy ngày sau, Dư Hàn Giang đã bất ngờ tìm đến văn phòng của Trung tâm giám định pháp y, nhờ Tiêu Lâu hỗ trợ giám định một loại độc vật vô cùng hiếm gặp.
Khi còn học cao học, Tiêu Lâu chuyên sâu trong lĩnh vực giám định độc lý pháp y, đã công bố một số bài luận có giá trị cao, rất có tiếng trong giới pháp y.
Dư Hàn Giang tìm đến anh, hai người cũng vì vậy mà trao đổi WeChat và số điện thoại.
Tiêu Lâu đã hỗ trợ cảnh sát phá án thành công vụ đầu độc nghiêm trọng này.
Câu “Cảm ơn đã giúp đỡ” của Dư Hàn Giang chính là ám chỉ chuyện đó.
Hai người từ đầu đến cuối mới chỉ gặp nhau bốn lần, đều là vì công việc, quan hệ không sâu.
Thế nên, việc đội trưởng Dư - vốn luôn lạnh lùng - chủ động mời hắn ăn cơm, cũng khiến Tiêu Lâu khá bất ngờ.
Đứng bên cửa sổ, đắm chìm trong ký ức, Tiêu Lâu không hề nhận ra rằng bộ bài trên bàn, vào khoảnh khắc ấy bất ngờ phát ra ánh sáng đỏ máu.
Ánh sáng ấy dần xoáy thành một vòng xoáy, không gian quanh những lá bài cũng méo mó theo, như thể đang muốn hút tất cả mọi thứ xung quanh vào trong những lá bài ấy.
…..
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận