Dịch: Hoangforever
Ngày mồng 7 Tết, sau khi chào tạm biệt người nhà, Tiêu Lâu bay trở lại thành phố Giang Châu.
Nhớ lại đoạn hội thoại trên WeChat vào đêm Giao thừa, Tiêu Lâu liền gửi cho Dư Hàn Giang một tin nhắn:
“Đội trưởng Dư, tôi đã quay về rồi. Hôm nào anh rảnh, mình đi ăn một bữa nhé?”
Tin nhắn không được hồi âm.
Hắn đoán đối phương có lẽ đang bận, vì vậy ngồi trên ghế sofa trong phòng khách vừa lướt tin tức, vừa chờ phản hồi.
Thế nhưng, đến khi cả giờ ăn tối đã trôi qua rồi, Dư Hàn Giang vẫn chưa nhắn lại.
Dù sao đội trưởng Dư cũng có thân phận đặc biệt, không trả lời tin nhắn, có lẽ là đang gặp phải vụ án rắc rối nào đó, đang điều tra hiện trường cũng nên.
Tiêu Lâu rất biết ý, không làm phiền thêm, tự mình xuống lầu ăn qua loa một tô mì.
Ăn mì xong, hắn định ra siêu thị mua một ít đồ dùng hằng ngày.
Nào ngờ khi đang băng ngang qua đường, đột nhiên hắn trông thấy ở góc phố có một chiếc xe buýt lao tới như tên bắn ——
Tiêu Lâu trợn tròn mắt, tim gần như ngừng đập!
Hắn lập tức bật người bỏ chạy, nhưng tốc độ của chiếc xe buýt quá nhanh. Vừa kịp bước ra một bước, cơ thể hắn đã bị đâm bay ra ngoài!
Trước mắt đột nhiên quay cuồng, trời đất đảo lộn, Tiêu Lâu rất nhanh đã hoàn toàn mất đi ý thức.
……
Khi tỉnh lại lần nữa, xung quanh là một màn sương trắng mờ mịt.
Trong làn sương mù nhòe nhoẹt, một giọng nói cơ khí lạnh lẽo rõ ràng vang lên bên tai:
“Tiêu Lâu, chúc mừng bạn đã được Thế giới Thẻ bài lựa chọn. Hiện tại bạn đang đối mặt với hai sự lựa chọn ——
a: An tâm chết đi, quên hết tất cả. Linh hồn của bạn sẽ hoàn toàn tiêu tán, từ nay về sau không còn đau khổ.
b: Giữ lại ký ức để tái sinh trong Thế giới Thẻ bài và chấp nhận thử thách hoàn toàn mới. Tuy nhiên, quy tắc sinh tồn ở Thế giới Thẻ bài vô cùng tàn khốc. Có lẽ sống ở đây còn thảm hơn là chết.”
Tiêu Lâu có chút nghi hoặc.
Giọng nói này là ảo giác sao?
Lại còn đưa ra hai lựa chọn kỳ quái như vậy?
Vì hắn không phản ứng gì, giọng máy móc lạnh lẽo lại lần nữa lên tiếng:
“Cho bạn 10 giây để suy nghĩ. Đếm ngược xóa ký ức bắt đầu: 10, 9, 8...”
Tiêu Lâu dứt khoát nói:
“Tôi chọn b.”
Bất kể giọng nói kia có phải là ảo giác hay không, giữa hai lựa chọn, hắn chỉ có thể chọn vế sau.
Hắn mới 27 tuổi, đang còn độ tuổi rực rỡ nhất, làm sao có thể chấp nhận việc xóa ký ức rồi biến mất hoàn toàn?
Nếu đã cho hắn một cơ hội làm lại từ đầu, cho dù thế giới mới có gian nan đến đâu, nguy hiểm đến mức nào... ít nhất vẫn còn sống, đúng không?
Còn sống thì vẫn còn hy vọng.
Tiêu Lâu nhanh chóng trấn tĩnh lại, hỏi:
“Ngươi là ai?”
Đối phương lạnh lùng đáp:
"Ta là tinh linh hệ thống trí tuệ nhân tạo cao cấp của thế giới Thẻ bài. Ngươi không nhìn thấy ta, nhưng ta có thể nhìn thấy ngươi.”
Cảm giác bị giám sát khiến Tiêu Lâu không khỏi nhíu mày.
Hắn hít sâu một hơi, tiếp tục hỏi:
“Cái gọi là ‘Thế giới Thẻ bài’ mà ngươi nói... rốt cuộc là gì?”
Ngay khoảnh khắc tiếp theo, trước mặt hắn bỗng xuất hiện vô số lá bài.
Chính là bộ bài mà đêm giao thừa, hắn vừa chơi bài “Đấu địa chủ” cùng em trai và em gái.
Mặt sau là những hoa văn hình thoi màu xanh quen thuộc – loại rẻ tiền thường thấy trong tiệm tạp hóa.
5 Cơ, 5 rô, 8 Rô, 10 Tép, J Bích... đủ mọi chất bài tạo thành một chuỗi dài, lướt nhanh trước mắt hắn như cuộn phim tua nhanh gấp bốn lần.
Trong màn sương trắng mờ mịt, chuỗi bài nhanh chóng xếp theo chiều ngang và chiều dọc.
Bốn loại chất bài hòa lẫn vào nhau, không theo quy luật gì, vô số lá bài chen chúc sát nhau, với tốc độ mắt thường có thể thấy được, trong vòng 10 giây đã xếp thành một bức tường khổng lồ bằng thẻ bài.
Hệ thống: “Người chơi Tiêu Lâu, chào mừng đến với Thế giới Thẻ bài.”
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận