Zombie phản ứng chậm chạp, có đôi lúc sẽ không thể cảm nhận được sự tồn tại của anh ngoài phạm vi 30m, chờ đến khi anh tới gần thì mới lẽo đẽo đi theo, đột kích bất ngờ từ bên cạnh, khiến anh bất ngờ không kịp đề phòng.
Vì thế Tiêu Lâu liền lợi dụng nước hoa – kéo toàn bộ những con zombie ở phía xa lại đây.
Tiêu Lâu nhanh chóng đảo mắt nhìn khắp Đào Hoa Nguyên, phong cảnh nơi đây rất đẹp, ngoại trừ Đào Uyên Minh thì chỉ có một mình anh. Anh thở hắt ra, xoay người quay lại lối vào, chủ động rời khỏi không gian Đào Hoa Nguyên.
Vì thế Tiêu Lâu bèn lợi dụng nước hoa – kéo toàn bộ những con zombie ở phía xa lại đây.
Cánh cửa của Đào Hoa Nguyên xuất hiện, Tiêu Lâu nhanh chóng thu lại Đào Uyên Minh, lấy nước hoa mùi hoa hồng ra xịt lên người mình rồi mở cánh cửa kính của cửa hàng, xông thẳng ra ngoài bằng tốc độ thi chạy 100m –
Bị hơn mười con zombie đuổi theo đã chật vật vô cùng, hiện tại còn kéo thêm tới, chẳng phải tự chui đầu vào rọ hay sao?
Tiêu Lâu nhìn qua cánh cửa thủy tinh, đám zombie hành động chậm chạp kia đang từ từ tụ tập hướng về phía anh, anh hít sâu ổn định cảm xúc, yên lặng đếm ngược trong đầu – 10, 9, 8, 7, 6, 5, 4, 3, 2, 1 –
Tiêu Lâu không nghĩ thế.
Lúc này lũ zombie ngu ngốc kia có lẽ còn đang ngẩn người trước sân khấu trong nhà hát.
Hiện tại xem ra cấp độ của tấm thẻ Đào Uyên Minh này hẳn có liên quan tới số lần anh tiến vào Đào Hoa Nguyên nhỉ?
So với việc kinh hồn táng đảm chạy trốn khỏi một con zombie thì chẳng bằng chơi theo lố, giải quyết hết một lần!
Nhưng ngay sau đó, con zombie chỉ nhìn thấy một con dao gọt hoa quả sắc lẻm –
Tại thị trấn nhỏ hoang vắng, người con trai trẻ tuổi chạy nhanh như bay, bóng anh chạy trốn trên đường vụt qua như cơn gió, khi anh chạy tới góc rẽ, nhìn thấy mình sẽ bị đám zombie gần đó đuổi theo, ánh sáng lạnh lẽo bỗng lóe lên từ đầu ngón tay anh, tấm thẻ đặc hiệu lập tức hiện ra –
Sudoku.
Chính là lúc này!
Lưới vuông 3×3 hiện ra ngay tại chỗ, zombie bước vào đều bị cố định trong chín giây!
Tiêu Lâu hít sâu, nhanh chóng cởi bỏ chiếc áo măng-tô vướng víu trên người rồi ném vào thùng rác, chạy một mạch vào trong cửa hàng thuốc lá và rượu kia rồi đóng sập cửa lại, tay chân lanh lẹ khóa từ bên trong.
Tiêu Lâu thành công giữ chân được một đám zombi phía sau xong thì tiếp tục chạy về phía trước.
Nghe thấy tiếng Tiêu Lâu vọt vào siêu thị, con zombie kia đờ đẫn đứng lên, cố gắng dùng nửa cái đầu của mình quay lại nhìn anh.
Chín giây là đủ để anh chạy được một đoạn dài.
Theo từng bước chạy của Tiêu Lâu, ngày càng có nhiều zombie ngửi thấy mùi người sống, tiến tới bao vây anh.
Nhưng trong quá trình chạy trốn, nước hoa mùi hoa hồng lại hấp dẫn những con zombie mới, anh cố gắng tránh né sự truy đuổi của chúng, nhưng khi số lượng zombie quá nhiều thì sẽ không thể dùng lưới sudoku để khống chế nữa.
Đây là một tòa kiến trúc cao ba tầng, có thể đoán được thời gian dịch zombie bùng phát là vào ban đêm, vậy thì hẳn là sẽ không có quá nhiều con trong Nhà hát lớn.
Anh hành động nhanh nhẹn mà bình tĩnh, con đường chạy trốn cũng rất rõ ràng –
Làm pháp y, Tiêu Lâu hiểu rõ kết cấu từng bộ phận trên cơ thể người.
Cuối đường Nhân Dân, rẽ trái, điểm đến: Bệnh viện trung tâm.
Đào Hoa Nguyên giống như một chốn an toàn tồn tại độc lập trong thế giới thẻ bài, đóng vai trò như một trạm trung chuyển.
Chẳng mấy chốc Tiêu Lâu đã tới cửa Bệnh viện trung tâm, cánh cửa sảnh trước của Bệnh viện trung tâm quay một vòng khiến toàn bộ zombie trong đại sảnh đều chú ý, số lượng lên tới hơn mười con!
Quả nhiên zombie ở trạm cuối cùng của nhiệm vụ là đông nhất.
Tiêu Lâu thở nhẹ ra, dùng dao gọt hoa quả giải quyết nhanh gọn hai con ngoài cửa rồi chạy tới sân khấu giữa nhà hát.
Tiêu Lâu cũng không tiến vào bệnh viện, anh kéo hết toàn bộ zombie trong đại sảnh lại rồi tiếp tục chạy về phía trước.
Tiêu Lâu vung tay chém xuống, hành động quyết đoán lưu loát!!
Đi tiếp sẽ tới Nhà hát lớn.
Nếu là người bình thường thì đã sớm chết khi mà động mạch chủ bị chặt đứt. Nhưng người đàn ông trung niên trước mặt đã vỡ toàn bộ mạch máu bên trái, đầu chỉ còn gắn một nửa trên cổ, máu trong cơ thể đã ngừng chảy, tế bào não đã chết hoàn toàn – người đàn ông này không có ý thức, chỉ là một cái xác, sở dĩ có thể di chuyển là vì dịch bệnh đặc thù này điều khiển.
Đây là một tòa kiến trúc cao ba tầng, có thể đoán được thời gian dịch zombie bùng phát là vào ban đêm, vậy thì hẳn là sẽ không có quá nhiều con trong Nhà hát lớn.
Con đường anh đang đứng tên là “Đường Nhân Dân”, đây là con đường cực kỳ rộng lớn, hẳn là đường chính tại thị trấn này. Ngã tư cuối đường có cắm biển báo ghi “← Bệnh viện trung tâm/ Nhà hát lớn → Viện khoa học công nghệ/Công viên Tú Thủy”
Tiêu Lâu tay trái cầm thẻ Sudoku, tay phải cầm dao gọt hoa quả, nâng cao trạng thái phòng bị, cảnh giác đi vào Nhà hát lớn –
Quả nhiên zombie trong này ít hơn anh nghĩ rất nhiều.
Tiêu Lâu thở nhẹ ra, dùng dao gọt hoa quả giải quyết nhanh gọn hai con ngoài cửa rồi chạy tới sân khấu giữa nhà hát.
Một lát sau, hàng trăm con zombie đuổi theo phía sau cũng tiến vào như lũ triều!
Vừa rồi Tiêu Lâu chạy mấy km liên tục, mệt chết khiếp, tim đập nhanh đến mức muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Nhưng vào giờ khắc này, nhìn thấy ngã tư đường trống trải, cuối cùng anh cũng có thể thở phào, nụ cười nhẹ cũng hiện ra trên gương mặt căng thẳng của anh.
Hình ảnh này khiến cho người ta rợn cả sống lưng, những người mắc chứng sợ đám đông có lẽ sẽ sợ đến mức nôn mửa.
Nhỡ đâu một con zombie đột nhiên nhào ra từ ngõ rẽ nào đó cào rách da anh thì toi đời.
Tiêu Lâu cũng không tiến vào bệnh viện, anh kéo hết toàn bộ zombie trong đại sảnh lại rồi tiếp tục chạy về phía trước.
Nhưng Tiêu Lâu vẫn rất bình tĩnh, anh đứng một mình trên sân khấu trong rạp hát, thản nhiên nhìn đám xác chết này.
Ngay khoảnh khắc bị zombie bao vây, anh lấy tấm thẻ Đào Uyên Minh của mình ra, kích hoạt hiệu quả kỹ năng “Đào Hoa Nguyên Ký”.
Lũ zombie nghiêng ngả lảo đảo chen chúc đi tới, bao vây lấy sân khấu trong Nhà hát lớn, nhe răng trợn mắt chảy nước dãi với Tiêu Lâu.
Nhưng ngay khi chúng chuẩn bị nhào lên ăn một bữa no nê –
Tiêu Lâu: Đánh không lại thì anh đây vẫn chạy được nha! Đuổi không kịp đúng không nè : )
Người con trai cao ráo đứng trên sân khấu đột nhiên biến mất không thấy tăm hơi.
Đám zombie: “?????”
Hơn trăm con zombie dại ra nhìn chằm chằm vào sân khấu trống hoác chẳng hiểu chuyện quái gì vừa xảy ra.
***
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận