Bệnh viện trung tâm là bệnh viện công lập lớn nhất thị trấn, với bốn tòa nhà màu trắng được xây dựng theo phong cách thống nhất, chữ viết trên bảng lần lượt là “Tòa nhà khám chữa bệnh”, “Khoa điều trị nội trú”, “Trung tâm xét nghiệm” và “Phòng hành chính tổng hợp”.
Chỉ còn lại hàng trăm con zombie nghiêng ngả trong sân thể dục, bị nhốt trong những chiếc vòng không thể di chuyển nữa.
Anh nhìn thấy một khoảng sân thể dục trống trải.
Điều kiện để vượt qua phòng 2 Bích là tới sân thượng của tòa nhà khám chữa bệnh của bệnh viện trung tâm, sau đó sẽ có người tới cứu anh.
Sớm hay muộn anh cũng phải vào trung tâm xét nghiệm, nhân lúc này dẫn luôn hết zombie trong đó ra luôn.
Việc tiếp theo cần làm chính là đi tìm mẫu huyết thanh của người bị lây nhiễm đầu tiên.
Tiêu Lâu vừa bước vào đại sảnh, quả nhiên tấm bảng treo lơ lửng trên đầu hiện lên một gợi ý mới: “Đã tới địa điểm mục tiêu [Bệnh viện trung tâm]. Nhắc nhở thân thiện từ phòng cấp D: Bạn có thể tránh né zombie, trực tiếp đi thang máy tới thẳng sân thượng của tòa nhà khám chữa bệnh, rời khỏi thị trấn zombie. Nếu muốn vượt ải hoàn hảo, xin hãy tự mình tìm kiếm mẫu huyết thanh của người đầu tiên lây bệnh.”
Âm thanh chói tai kia khiến da đầu Tiêu Lâu tê dại, sau đó anh nhìn thấy một màn không thể tưởng tượng nổi –
Thời gian giới hạn của phòng 2 Bích dài tận một tiếng, phần lớn người khiêu chiến hẳn sẽ áp dụng chiến lược cẩn thận tránh né zombie, đồng thời sử dụng vũ khí giải quyết một số con đi lạc. Sau khi tới đại sảnh, ở đây sẽ có khoảng hơn mười con zombie đứng phân tán riêng lẻ, chỉ cần tránh được chúng, thuận lợi tiến vào thang máy đi thẳng lên sân thượng là có thể trực tiếp qua ải.
Trước đó anh dùng nước hoa để kéo quái là vì để tiện cho bản thân có được con đường sạch sẽ tiến vào bệnh viện, không thể ngờ thứ nước hoa vừa giúp mình kia giờ lại hại anh động tới cả một cái sào huyệt zombie lớn nhất trong khoa nội trú!
Khung cảnh quá khủng bố, y hệt như đám học sinh ùa ra khỏi trường giờ tan học.
Đám zombie đáng thương quá, tự nhiên lại gặp phải đại ma vương Tiêu Lâu này : )
Nếu chỉ cần qua ải thôi thì không khó.
Chỉ có điều bức tường kia chỉ rộng khoảng 1m, nếu anh vượt tường tiến vào sân thể dục thì phải mất một lúc lâu nữa toàn bộ lũ zombie mới vào hết, chắc chắn sẽ tạo ra tình huống “tắc nghẽn giao thông”, anh có thể tranh thủ rất nhiều thời gian.
Nhưng muốn vượt qua một cách hoàn hảo thì rõ ràng không dễ dàng như vậy.
Hết chương 11.
Phần lớn zombie mặc áo bệnh nhân ca-rô màu xanh trắng, có vài con thì mặc đồ hộ sĩ, áo măng-tô trắng…
Nhiệm vụ của Tiêu Lâu rất mạo hiểm, nhưng trước đó anh đã giải quyết hết toàn bộ zombie trên đường vượt ải một lần – kéo quái, gom quái, dụ một số lượng lớn zombie vào Nhà hát lớn, sau đó dùng chiêu “kim thiền thoát xác” – vì vậy khi anh tiến vào tòa nhà khám chữa bệnh thì đại sảnh trống trơn thoáng đãng, không có bất cứ con zombie nào chặn đường, nếu chỉ cần vượt ải thì anh thậm chí có thể nghênh ngang tiến vào thang máy, nhấn nút lên thẳng tầng cao nhất.
Đằng sau đã không còn đường lui nữa, Tiêu Lâu chỉ có thể tiếp tục chạy về phía trước khi vẫn còn chưa hết sợ hãi.
Sau khi dịch bệnh zombie bùng phát, khoa nội trú là nơi chịu ảnh hưởng nặng nhất.
Thế mới thấy uy lực của tấm thẻ cấp S Đào Uyên Minh…
Tiếng bước chân của zombie cũng truyền tới từ phía sau.
Đám zombie 2: Đang chơi lắc vòng trong sân thể dục…
Tiêu Lâu không do dự, xoay người ra khỏi tòa nhà khám chữa bệnh.
Từng hình từng hình một, chẳng mấy chốc đã tràn đầy cả sân thể dục.
Mỗi chiếc vòng có đường kính 1m sẽ trói được vài con một lúc. Những con zombie này không có ý thức “hành động thống nhất”, con thì nhào tới trước, con thì tiến ra sau, cứ thế giằng co lại ngã dúi dụi. Biểu tình trên mặt chúng dần dại ra, cảm giác như đang không hiểu sao bản thân lại không thể di chuyển nữa?
Vượt ải một cách hoàn hảo, rút thẻ cấp S mới là mục tiêu của anh. Nếu ngay cả một phòng cấp D mà không qua được hoàn hảo thì sau này chắc chắn sẽ càng khó lấy được thẻ cấp S hơn. Thời gian tồn tại của Đào Hoa Nguyên dài tận 30 phút, tấm thẻ này mang lại sự tự tin cho anh – nếu không cố nổi, anh sẽ vẫn có thể dịch chuyển tức thời về Đào Hoa Nguyên lánh nạn.
Vốn zombie hành động đã ngu ngốc hơn con người, lại còn không có IQ.
Nếu chỉ cần qua ải thôi thì không khó.
Việc tiếp theo cần làm chính là đi tìm mẫu huyết thanh của người bị lây nhiễm đầu tiên.
Tiêu Lâu mỉm cười nhìn lũ zombie ngã trái ngã phải xung quanh.
Bên cạnh là trung tâm xét nghiệm, khoa điều trị nội trú và phòng hành chính tổng hợp. Xét theo lẽ thường thì nếu bệnh viện gặp phải người bệnh đặc biệt thì hẳn là phải đưa mẫu huyết thanh tới bộ phận xét nghiệm máu của trung tâm xét nghiệm để kiểm tra.
Tiêu Lâu nhìn tấm biển đếm ngược thời gian đang bay lơ lửng – còn 40 phút, anh phải tranh thủ từng giây.
Lời tác giả:
Muốn tới phòng xét nghiệm thì cần đi qua khoa điều trị nội trú.
Cửa khoa nội trú mở rộng, Tiêu Lâu thấy có mấy cái xác không toàn vẹn đứng ngoài cửa, rất nhiều thi thể chi chít vết thương, xung quanh rải rác vô số vết máu khô, nơi này hẳn đã từng xảy ra tranh đấu kịch liệt.
Nhưng mới được vài giây, anh chợt nghe thấy tiếng xột xoạt truyền tới từ trong sảnh lớn của khoa nội trú, ban đầu chỉ bé như tiếng chuột gặm, nhưng chẳng mấy chốc âm thanh đó đã rõ ràng hơn vài lần, vô số tiếng bước chân hỗn loạn tụ lại cùng một chỗ, kèm theo cả tiếng vật nặng đổ ầm ầm trên mặt đất – có lẽ là thứ gì đó đi qua va phải tủ sắt.
Nghĩ cũng phải, đứa bé trai đêm khuya đi ra khỏi phòng giữ xác, tầm giờ đó có rất ít bác sĩ trực trong khoa khám bệnh, người bệnh nửa đêm chạy đến cấp cứu cũng chẳng nhiều – khoa nội trú mới là nơi nhiều người nhất vào ban đêm.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận