Đây là lần đầu Tiêu Lâu ngồi trực thăng.
Có lẽ vì đại diện cho mật thất sinh tồn tàn khốc nên người gác cửa ải Bích cực kỳ lạnh lùng, hoàn toàn không thân thiện trả lời những câu hỏi của Tiêu Lâu như những người gác cửa trước.
Độ hiếm: A
Trực thăng nhanh chóng bay vút lên trời kèm theo tiếng cánh quạt ầm ầm nhức tai, Tiêu Lâu ngồi ổn định xong thì nhoài người ra gần cửa sổ nhìn xuống, vốn chỉ định xem đám zombie ở sân thể dục liệu có thể thoát được đám vòng kim loại khi Lưu Tiểu Nguyên gọi về hay không, nhưng anh lại phát hiện – trên mặt đất có vô số thị trấn zombie giống hệt nhau.
Mỗi một thị trấn như được ngăn cách bởi một lớp kết giới trong suốt, không thông được với nhau, cũng không ảnh hưởng đến nhau.
Mô tả: Nhận được khi vượt qua phòng 2 Bích Thị trấn zombie một cách hoàn hảo, sau khi lấy được mẫu huyết thanh của người lây nhiễm đầu tiên.
Độ hiếm: A
Anh thấy trong mỗi thị trấn đều có con người đang chạy trốn – có người hoảng hốt không tìm được đường, nghiêng ngả lảo đảo; có người bước đi như bay, bình tĩnh nhanh nhẹn; có người lại cầm vũ khí điên cuồng chiến đấu với zombie.
Đó là một mảnh sân trống đang bay lơ lửng, xung quanh là lớp sương mù trắng xóa quen thuộc, Tiêu Lâu đứng giữa lớp sương này hoàn toàn không nhìn thấy rõ thế giới bên ngoài, chỉ có thể nhìn bức tường thẻ bài khổng lồ trước mặt.
Mô tả: Nằm trong kho rút thăm trúng thưởng, sau khi vượt ải một cách hoàn hảo sẽ có xác suất đạt được. Thẻ cấp A thì không mạnh bằng cấp S nhưng khác với thẻ cấp S cần phải nâng cấp, thẻ cấp A đã có cấp độ tối đa, toàn bộ kỹ năng đều được mở khóa tự động.
Tốc độ của trực thăng quá nhanh, anh chưa kịp nhìn rõ thì thế giới giống như một quả cầu thủy tinh này đã biến thành một loạt điểm đen, nhanh chóng biến mất ngay trước mắt.
Thủ lĩnh zombie Lưu Tiểu Nguyên vươn móng vuốt tấn công kẻ địch gần nhất bằng tốc độ cực nhanh, những sinh vật tiếp xúc với móng vuốt của Lưu Tiểu Nguyên sẽ lập tức nhiễm virus zombie, đồng thời trở thành con rối zombie của Lưu Tiểu Nguyên.
Tiêu Lâu cau mày trầm ngâm.
Anh thấy trong mỗi thị trấn đều có con người đang chạy trốn – có người hoảng hốt không tìm được đường, nghiêng ngả lảo đảo; có người bước đi như bay, bình tĩnh nhanh nhẹn; có người lại cầm vũ khí điên cuồng chiến đấu với zombie.
Chỉ cần có thể sử dụng thẻ bài một cách linh hoạt thì mỗi tấm thẻ đều có thể phát huy tối đa tác dụng của mình, ví dụ như thẻ Dao gọt hoa quả, Nước hoa mùi hoa hồng cấp C, Sudoku cấp B đều đã giúp đỡ Tiêu Lâu rất nhiều trong Thị trấn zombie.
Tiêu Lâu bỗng nhớ lại giọng nói máy móc lạnh lẽo anh nghe thấy khi mới bước vào thế giới thẻ bài, hỏi anh “chọn A hay chọn B” – giọng của người đàn ông trước mặt này giống y hệt giọng hệ thống kia.
Vừa rồi khi anh chạy trốn như điên ở thị trấn zombie, cũng có rất nhiều con người giống anh đang khiêu chiến mật thất này, không biết liệu sẽ có bao nhiêu người vượt qua, và rồi sẽ có bao nhiêu người thất bại và bị giam ở đây vĩnh viễn?
Tiêu Lâu ngẩn ra, vậy mà lần này chỉ random ra thẻ cấp A, lẽ nào là vì anh trốn quái khắp nơi hơn nữa tốn tận 50 phút để vượt ải nên cuối cùng đánh giá chất lượng chỉ đạt cấp A?
Là người khiêu chiến, trong mắt anh hoàn toàn không có chút sợ hãi nào. Người đàn ông dáng người cao ráo đứng giữa một khoảng không bay lơ lửng phủ sương mù mà vẫn trấn định ung dung như đang đứng trong sở cảnh sát.
Dường như đoán được suy nghĩ của anh, người đàn ông lái máy bay ngồi ghế trước đột nhiên mở miệng nói: “Nếu ngay cả phòng cấp D cũng không qua được thì không phù hợp tiếp tục sinh tồn trong thế giới thẻ bài này. Ở lại thị trấn zombie mãi mãi, không còn ý thức, cũng không còn đau khổ, đó là kết cục tốt nhất cho bọn họ.”
Rõ ràng người kia không quay đầu lại nhưng vẫn có thể nắm bắt toàn bộ hành động của Tiêu Lâu phía sau. Ngay khoảnh khắc Tiêu Lâu nhìn về phía gã, người đàn ông nhếch môi nói: “Xin chào, tôi chính là người đón tiếp anh khi anh mới tới thế giới thẻ bài – anh cũng có thể gọi tôi là Át Bích.”
Giọng nói của người này lạnh như đặt một cục đá trong cổ họng.
[Thẻ công cụ: Virus zombie]
Đây là lần đầu Tiêu Lâu ngồi trực thăng.
Trên mặt tấm thẻ là một cậu bé trai sắc mặt tái nhợt nhưng lại có cặp răng nanh sắc bén, ánh mắt chỉ còn lại màu đen thăm thẳm đang nhìn chằm chằm Tiêu Lâu, cảm giác như sắp nhảy ra khỏi thẻ bài.
Tiêu Lâu bỗng nhớ lại giọng nói máy móc lạnh lẽo anh nghe thấy khi mới bước vào thế giới thẻ bài, hỏi anh “chọn A hay chọn B” – giọng của người đàn ông trước mặt này giống y hệt giọng hệ thống kia.
Dù hai tấm thẻ cấp A này có hạn chế nhưng không thể phủ nhận ở trong hoàn cảnh đặc thù nào đó thì thẻ cấp A không hề thua kém thẻ cấp S.
“…” Biết trước đã không đi phòng Nhép, giờ đổi còn kịp không?
Tiêu Lâu giật mình ngồi thẳng lại, nhìn về phía trước qua lớp kính thủy tinh.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận