Người đàn ông ngồi ở ghế lái đeo một cặp kính râm che khuất nửa mặt, chỉ lộ ra đường cằm sắc sảo.
Chỉ có thể chờ sau này đến những mật thất nhiều người, những người khiêu chiến tổ đội vượt ải mới có thể tiến vào cùng một không gian. Anh phải mau chóng có được sách khế ước để gặp Ngu Hàn Giang. Chỉ có điều Át Cơ nói sách khế ước cần mua bằng tiền, trước mắt anh vẫn chưa biết làm thế nào để kiếm kim tệ.
Rõ ràng người kia không quay đầu lại nhưng vẫn có thể nắm bắt toàn bộ hành động của Tiêu Lâu phía sau. Ngay khoảnh khắc Tiêu Lâu nhìn về phía gã, người đàn ông nhếch môi nói: “Xin chào, tôi chính là người đón tiếp anh khi anh mới tới thế giới thẻ bài – anh cũng có thể gọi tôi là Át Bích.”
Có điều quần áo bẩn thỉu đến mấy thì sau khi bước vào không gian cá nhân cũng bắt đầu phục hồi lại như cũ bằng tốc độ mắt thường nhìn thấy được.
Át Bích: “Một vạn.”
Sau khi vượt ải sẽ gặp được người gác cửa.
Lưu Tiểu Nguyên phát ra tiếng hét chói tai, triệu hồi sáu con zombie cấp thấp tới hỗ trợ tác chiến, mỗi 24 giờ có thể triệu hồi một lần. Zombie được triệu hồi hành động chậm chạp nhưng lực tấn công cực mạnh, hơn nữa có thể nghe theo lệnh của bạn để hành động tập thể hoặc tách ra. Những sinh vật bị zombie cấp thấp tấn công đổ máu sẽ bị lây nhiễm virus zombie, trong mười giây không được tiêm vắc-xin phòng bệnh sẽ bắt đầu xuất hiện vết hoen tử thi.
Hắn tùy tay rút một tấm thẻ trong rương, sau khi đọc xong mô tả liền nói một cách rành mạch: “Tiếp theo tôi sẽ tới 2 Nhép.”
Tiêu Lâu: “…”
Trước đó Tiêu Lâu đã gặp chị đại Át Cơ, loli Át Rô, hiện tại gặp Át Bích là đàn ông trưởng thành, anh cũng nhanh chóng chấp nhận thiết lập này. Anh thử hỏi: “Vậy tất cả những người vượt qua Thị trấn zombie đều sẽ được anh lái trực thăng đích thân tới đón sao?”
– đang tạo mật thất
Át Bích nói: “2 Nhép là mật thất cấp D cuối cùng.”
Át Bích thản nhiên nói: “Tôi biết anh muốn hỏi chuyện gì – đúng vậy, tôi có thể sinh ra vô số bản sao, đi đón những người khiêu chiến trong cùng một lúc, cũng giống như Thị trấn zombie này có thể sinh ra vô số không gian song song vậy.”
Tiêu Lâu bất lực, cảm thấy vẫn là người gác cửa bài Cơ là nhân từ nhất, cho anh tận 15 phút nghỉ ngơi, con bé ải Rô còn không cho nghỉ, còn Bích thì chỉ có năm phút. Vừa rồi anh chạy như điên trong thị trấn zombie, căng thẳng tinh thần lâu như thế, thể lực cũng tiêu hao nghiêm trọng, lúc này cảm thấy thân thể rất nặng nề, chân như đeo chì không di chuyển nổi.
Át Bích hỏi: “Tiếp theo anh chọn phòng nào?”
Đúng như Tiêu Lâu phỏng đoán trước đó, một bộ bài Tây chỉ có 54 lá, nhưng mỗi lá bài đại diện cho một thế giới lại có thể sinh ra vô số bản sao. Dù anh và Ngu Hàn Giang cùng ở phòng Át Bích, nhưng vì trong thế giới thẻ bài có những kết giới vô hình mà bọn họ có ở cùng một địa điểm cũng sẽ không thể gặp nhau – bằng chứng chính là vô số thị trấn zombie phía dưới.
Sau khi vượt ải sẽ gặp được người gác cửa.
Vừa rồi hắn phải giải quyết rất nhiều zombie trong quá trình vượt ải, tuy lũ sinh vật cấp thấp này không tạo ra bất cứ ảnh hưởng nào tới hắn, nhưng để giải quyết cũng tốn kha khá sức lực.
Chỉ có thể chờ sau này đến những mật thất nhiều người, những người khiêu chiến tổ đội vượt ải mới có thể tiến vào cùng một không gian. Anh phải mau chóng có được sách khế ước để gặp Ngu Hàn Giang. Chỉ có điều Át Cơ nói sách khế ước cần mua bằng tiền, trước mắt anh vẫn chưa biết làm thế nào để kiếm kim tệ.
Lời tác giả: Ngu đội vẫn chỉ luôn tồn tại trong thông báo từ hệ thống cuối cùng cũng sắp chính thức xuất hiện rồi!
Nghĩ đến đây, Tiêu Lâu bèn hỏi: “Át Cơ nói ở những ải sau này có thể kiếm kim tệ nhưng đến tận lúc này tôi vẫn chưa tìm ra ở trong mật thất có nơi nào kiếm được tiền?”
Kỹ năng kèm theo 1: Móng vuốt công kích
Át Bích: “Rồi anh sẽ biết thôi.”
Độ hiếm: A
Nghĩ đến đây, Tiêu Lâu liền hỏi: “Át Cơ nói ở những ải sau này có thể kiếm kim tệ nhưng đến tận lúc này tôi vẫn chưa tìm ra ở trong mật thất có nơi nào kiếm được tiền?”
Tiêu Lâu: “Sách khế ước giá bao nhiêu kim tệ?”
Sau này có thể gọi con zombie bé này ra bất cứ lúc nào, cảm giác lạnh hết cả sống lưng – có chắc Lưu Tiểu Nguyên sẽ không quay sang tấn công ngược anh chứ?
Át Bích: “Một vạn.”
Tiêu Lâu lập tức ngồi xuống sô pha, lấy tay xoa bóp những bộ phận cơ thể cứng đờ để bản thân nhanh chóng điều chỉnh lại.
Tiêu Lâu thấy rương báu vàng kim xuất hiện lấp lánh trước mặt, anh tiến lên vươn tay rút thẻ.
Ngu Hàn Giang nhíu mày không nói thêm nữa.
Tiêu Lâu: “…”
Có lẽ vì đại diện cho mật thất sinh tồn tàn khốc nên người gác cửa ải Bích cực kỳ lạnh lùng, hoàn toàn không thân thiện trả lời những câu hỏi của Tiêu Lâu như những người gác cửa trước.
Hai mắt Tiêu Lâu sáng ngời – may mà anh mang hết cả sáu mẫu huyết thanh của người đầu tiên mắc bệnh về nên mới có thể lấy được tận sáu liều vắc-xin. Sau này gặp khí độc thì vắc-xin này có thể cứu mạng.
Người gác cửa nói: “Mời xem bao đựng thẻ để biết phần thưởng.”
Tiêu Lâu đành phải nhắm mắt im lặng.
[Thẻ công cụ: Vắc-xin phòng bệnh đặc hiệu]
Chẳng mấy chốc trực thăng đã đi tới điểm cuối.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận