Những người khác nghe thấy “Sách khế ước” đều sửng sốt.
Cô gái số 2 nghi hoặc hỏi: “Sách khế ước là gì?”
Thiếu niên giải thích: “Phòng bài Nhép sẽ ghép những người khiêu chiến có tiến độ vượt ải giống nhau vào cùng chơi, cả năm người đều đã qua hết toàn bộ mật thất cấp D, bắt đầu lên cấp C, chính là mật thất cần tổ đội nhiều người, vượt ải theo hình thức phối hợp với nhau, sách khế ước là đạo cụ cần có để tổ đội.”
Cô gái nói: “Vậy nếu ngay từ đầu đã chọn phòng bài Nhép thì sao? Sau khi vượt qua có thể tổ đội với người khác không?”
“Không thể. Những người chọn phòng Nhép ngay từ đầu thì tôi sẽ khống chế bài để kiểm tra thể hiện của bọn họ, đào thải một vài tuyển thủ có tố chất tâm lý quá kém. Tiền thắng khi đánh bài có thể giữ trước, sau này gặp được người mình muốn tổ đội thì cứ tìm người giữ cửa mua sách khế ước là được.” Thiếu niên đảo mắt nhìn mọi người rồi nói, “Năm người các vị hiện tại đều đã tiến lên mật thất cấp C, có thể mua rồi.”
Cậu ta nhẹ nhàng nâng tay, ba loại sách khế ước lập tức xuất hiện trên bàn.
Sách khế ước sơ cấp có giá một vạn kim tệ, có thể tổ đội hai người chơi với nhau. Sách khế ước trung cấp trị giá năm vạn kim tệ, có thể thiết lập quan hệ khế ước giữa năm người chơi. Sách khế ước cao cấp đắt đến quá đáng, cần tới 18 vạn kim tệ, có thể tổ đội từ tám đến 15 người chơi.
Tiêu Lâu không có nhiều tiền trong tay, người anh muốn buộc mệnh cũng chỉ có Ngu Hàn Giang, anh quyết đoán trực tiếp dùng một vạn kim tệ của mình để mua một cuốn sách khế ước sơ cấp. Ngu Hàn Giang vốn cũng định mua một cuốn, nhưng khi thấy Tiêu Lâu mua rồi, hắn bèn tạm thời giữ lại tiền.
Tiêu Lâu mở ra xem, đọc lời đề tựa ngoài cuốn sách, bên trong có viết vài điều khoản –
<Điều lệ sách khế ước trong thế giới thẻ bài>
Cuốn sách khế ước này nhìn rất đẹp, giống như sách ma thuật thần bí trong mấy phim Tây huyễn, bìa da màu đen tuyền được khắc hoa văn xinh đẹp xung quanh, ở giữa đề bày chữ thiếp vàng “Sách khế ước mật thất thẻ bài”. Giấy bên trong là loại giấy da ố vàng, chữ viết trên trang quy định đầu tiên là màu đỏ giống như màu máu, giữa cuốn sách có một cây bút lông màu đỏ.
Trang thứ hai là vị trí kí tên, trước mắt chỉ có hai khoảng trống để kí.
Tiêu Lâu cầm bút lông chim ký tên ở một trang, hai chữ “Tiêu Lâu” đoan chính hạ xuống.
Sau khi viết xong, ngay trước mặt ba người chơi còn lại, anh mỉm cười trực tiếp đưa sách khế ước cho Ngu Hàn Giang.
Ngu Hàn Giang liếc nhìn Tiêu Lâu một cái, quyết đoán cầm lấy bút lông chim ký ba chữ “Ngu Hàn Giang” cực kỳ phóng khoáng vào bên cạnh chữ ký của Tiêu Lâu, sau đó trả lại sách cho anh.
Từ đầu đến cuối hai người chẳng nói câu nào, nhưng lại ăn ý như thể đã bàn bạc kỹ lưỡng từ lâu.
Ba người còn lại: “…”
Hai người bọn họ cứ thế là bị trói vào nhau rồi? Ba người đứng xem bỗng có chút ghen tị.
Số 5 khinh khỉnh nói: “Hóa ra số 1 và số 3 quen nhau à?”
Ngu Hàn Giang thản nhiên trả lại một chữ “Ừ.”
Số 5 nói: “Bảo sao, suốt quá trình đánh bài hai người cứ liếc mắt đưa tình.”
Tiêu Lâu: “…”
Chỉ nhìn nhau vài lần thôi mà, rõ ràng đến thế sao?
Thiếu niên giữ cửa hỏi: “Ba vị còn lại muốn tổ đội có thể tìm tôi, nếu không tổ đội thì trong những ải tiếp theo các vị sẽ được ngẫu nhiên bắt cặp với một người chơi khác, người được lựa chọn ghép cặp rất hên xui.”
Thiếu niên rất tự giác làm công việc của một “NPC hướng dẫn cho tay mới”. Tuy mặt cậu ta hơi liệt nhưng rất có trách nhiệm, giải thích quy tắc rất rõ ràng.
Cô gái gầy yếu số 2 nhìn số 7 bằng ánh mắt chờ mong, chưa kịp mở miệng thì cô gái số 7 đã chủ động lên tiếng: “Chúng ta tổ đội đi, tiền của tôi không đủ một vạn kim tệ, góp tiền vào mua một cuốn sách khế ước.”
Số 2 sáng bừng hai mắt: “Được, còn thiếu bao nhiêu?”
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận