Dịch: Hoangforever
“A a a!”
Chu Lân hoảng hốt hét lên rồi bật dậy khỏi giường, hai mắt run rẩy, hai tay co giật.
Nỗi sợ hãi và đau đớn khi rơi từ vách đá ngàn trượng, tan xương nát thịt vẫn còn kích thích mạnh mẽ đại não hắn.
Ý thức của hắn vẫn còn đắm chìm trong khoảnh khắc giãy giụa trước khi lìa đời.
Vài giây sau, hắn cuối cùng cũng lấy lại tinh thần, rồi sau đó tự tát mình một cái thật mạnh.
Đau!
Nhưng nhiều hơn là phấn khích điên cuồng!
"Trọng sinh! Lão tử vậy mà trọng sinh rồi!"
Sờ soạng cơ thể trẻ trung và lành lặn của mình, Chu Lân nhanh chóng chộp lấy chiếc điện thoại bên cạnh giường, liếc nhìn thời gian:
Ngày 27 tháng 6 năm 2023, 09:18.
"Khốn kiếp!"
Chu Lân buột miệng chửi thề một tiếng, nguyên nhân là nếu hắn nhớ không lầm, hiện tại cách ngày tận thế giáng lâm— khoảnh khắc núi Sĩ Phú bộc phát — chỉ còn chưa đến ba ngày!
Ba ngày… hắn có thể làm được gì? Có thể thay đổi được gì?
Tích trữ vật tư, vũ khí?
Dựa vào số tài sản hiện tại của hắn thì tích được bao nhiêu cho đủ?
Hay là điên cuồng tận hưởng ba ngày cuối cùng rồi tự kết liễu?
Như vậy có thể bớt chịuđau đớn hơn, nhưng…
Trong đầu Chu Lân đột nhiên hiện lên vài gương mặt.
Ái Băng, Đường Nhất Lực, Tào Bá Văn, Trương Khắc Cần…
Trong số đó, khiến Chu Lân nghiến răng nghiến lợi hận nhất chính là bạn gái Ái Băng — à không, hình như đến giờ Ái Băng còn chưa từng thừa nhận mình là bạn gái của hắn!
Nghĩ đến việc mình đối xử với Ái Băng hết lòng hết dạ, cuối cùng lại chỉ là một trong số những “dự bị”, Chu Lân liền muốn tự tát thêm mấy cái nữa cho tỉnh!
Đúng lúc ấy, điện thoại đột nhiên reo lên.
Nhìn màn hình, Chu Lân nhếch mép cười lạnh — Ái Băng.
“Còn đang ngủ nướng à? Không phải hôm qua anh nói muốn đi dạo phố với em hôm nay hay sao?”
Giọng nói này, hai kiếp rồi Chu Lân cũng không thể quên, và vĩnh viễn không thể quên!
Hắn không lên tiếng, nhưng trong đầu lại vang lên câu nói kia: “Đẩy nó xuống đi, toàn da bọc xương rồi, nấu cũng phí củi…”
Dù lúc ấy giọng khàn đặc, nhưng rõ ràng là phát ra từ chính cái miệng này.
Hehe…
Chu Lân cười lạnh trong lòng, còn Ái Băng bên kia vẫn tiếp tục thao thao bất tuyệt:
“Em đói rồi, Chu Lân.”
“Sao không nói gì thế?”
“Bảo bối, anh không khỏe à? Em làm xong việc sẽ qua thăm anh, đợi em nhé~”
Mỗi câu nói của Ái Băng nghe qua đều hoàn toàn không có vấn đề gì, thậm chí còn khiến người ta cảm nhận được sự quan tâm sâu sắc của cô ta dành cho Chu Lân.
Chó má!
Đều là giả dối, lừa người!
Tối qua Chu Lân đã hẹn Ái Băng hôm nay cùng nhau ăn cơm, đi dạo phố, xem phim gì đó, Ái Băng không đồng ý, nói là phải đi với bạn thân – vớ vẩn! Đi với bạn thân cái khỉ gì, là đi với một tên phú nhị đại chó má, đã cùng nhau lên giường rồi!
Đây là sau này Ái Băng tự mình nói, cô ta còn nói với Chu Lân rằng, lúc gọi điện thoại cô ta đang ngồi trong lòng tên phú nhị đại chó má kia, còn…
Nghĩ đến đây cơ mặt trên mặt Chu Lân co giật liên hồi, hận không thể bây giờ liền giết chết con đàn bà chó má Ái Băng này!
Nhưng cuối cùng, Chu Lân vẫn nhẫn nhịn, cố gắng để giọng nói của mình bình thường một chút:
"Được thôi, em đến đi."
Chỉ cần Ái Băng dám đến, Chu Lân sẽ đánh gãy đôi chân chó của cô ta!
Đương nhiên sẽ không trực tiếp giết chết cô ta, như vậy quá hời cho cô ta rồi!
Hãy để cô ta sống, để cô ta tận mắt chứng kiến ngày tận thế giáng lâm!
Để cô ta chìm đắm trong bóng tối, cảm nhận rõ ràng cơ thể mình từng chút một mục rữa.
Để cô ta bị bao vây bởi nỗi tuyệt vọng vô biên, dốc hết sức lực mà vẫn không thể nào thoát ra, cứ như vậy sống dở chết dở, sống, sống cho đến khi Chu Lân đồng ý cho cô ta chết...
Như vậy, mới thực sự hả dạ!
Cúp điện thoại, Chu Lân đột nhiên cảm thấy sâu trong não truyền đến một trận đau nhói dữ dội, đợi đến khi cơn đau rút đi... Chu Lân cười.
Hắn thấy trong ý thức hải của mình trôi nổi một quả cầu ánh sáng, nếu không nhìn nhầm, quả cầu ánh sáng này vốn dĩ phải năm năm sau mạt thế mới xuất hiện – Dị năng cầu!
Sau khi mạt thế giáng lâm, rất nhiều người cho rằng nhân loại sẽ tiến hóa hoặc có được dị năng giống như trong tiểu thuyết, nhưng đến 5 năm sau vẫn chưa từng nghe nói đến chuyện như vậy, ngay khi nhân loại không còn ảo tưởng về điều này, dị năng giả đầu tiên xuất hiện!
Sau đó, những người tiến hóa đầu tiên cũng xuất hiện.
Mặc dù đa số dị năng chỉ có tác dụng phụ trợ, nhưng bởi vì dị năng giả có tỉ lệ tiến hóa tuyệt đối, nên thực lực vượt trội hoàn toàn so với tiến hóa giả bình thường, trở thành tầng lớp đỉnh cao trong thời đại tận thế.
Mà bi thảm nhất chính là đám người vừa không có dị năng, cũng không tiến hóa —— về sau, loại người này bị gọi bằng một cái tên lạnh lùng:
Phàm nhân.
Tận thế mười năm.
Trong số phàm nhân, 99,99% kết cục không phải bị nô dịch, thì cũng làm bia đỡ đạn, thậm chí trở thành...
Thực phẩm sống.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận