Mọi người đều tưởng rằng kế hoạch hành động được tính toán tỉ mỉ này chắc chắn sẽ diễn ra kín như bưng, không ai hay biết.
Không ngờ đúng lúc then chốt, chiến hạm Teford bỗng lệch nhẹ hướng đi — sai lệch chỉ một ly, chệch đi cả ngàn dặm.
“Chỉ thế thôi sao? Radar của ta chắc chỉ để làm cảnh à?”
Trong phòng thuyền trưởng, Chu Lân chỉ khoanh tay lắc đầu, rồi lạnh lùng mở kênh phát sóng toàn băng tần, công bố một đoạn video trước toàn thế giới:
…hình ảnh đám binh sĩ Ái Băng nằm bất tỉnh, vắt vẻo ngổn ngang khắp sàn tàu, kèm theo giọng thuyết minh lạnh băng vang lên trong video:”
“Lòng kiên nhẫn của chúng tôi đã có giới hạn. Khuyên Ái Băng nên thận trọng.
Nếu còn dám tái phạm, chúng tôi sẽ ngẫu nhiên chọn ra 50 ‘kẻ may mắn’ tiễn thẳng lên thiên đường. Ngoài ra, toàn bộ thông tin tuyệt mật trên chiến hạm Teford sẽ được phát công khai cho toàn thế giới.”
“Điên rồi!”
“Hắn dám à?”
“Tạm ngừng toàn bộ hành động đi…”
…….
Phản ứng của phía Ái Băng với đoạn video thì muôn hình vạn trạng, nhưng bên phía Hạ Quốc thì gần như ai nấy đều mong ngóng xem Ái Băng có dám đánh tiếp hay không.
“Sao rồi, có chơi được không đấy bọn nhãi?”
“Đừng có nhụt chí chứ.”
“Tự xưng cường quốc cơ mà, đánh thẳng mặt đi!”
Không thể không nói, nước cờ này quả thật hữu hiệu — trong thời gian ngắn, Ái Băng không dám manh động thêm nữa.
…..
Chiều 29/6, đảo Bản Châu của Nhật bất ngờ xảy ra động đất nhẹ, dù cường độ không lớn, nhưng vẫn khiến cả thế giới khiếp sợ.
Nếu như cực quang lúc nửa đêm chưa đủ để nói lên điều gì, thì trận động đất ở Bản Châu này chính là tối hậu thư — báo hiệu ngọn siêu núi lửa lớn nhất của Nhật sắp phun trào.
Không cần các chuyên gia phải lên tiếng, ngay khi mặt đất ngừng rung chuyển, dân Nhật, nhất là khu vực quanh núi lửa, đã điên cuồng tháo chạy.
Còn giới tài phiệt siêu giàu không ở Bản Châu thì lập tức ôm vợ con lên chuyên cơ, bay về Ái Băng hoặc châu Âu.
Các quốc gia trên thế giới cũng khẩn cấp rút toàn bộ nhân viên của các cơ quan ngoại giao tại Nhật, đồng thời ra thông báo yêu cầu công dân mình lập tức rời khỏi nước Nhật.
Hạ Quốc thậm chí điều động một hạm đội khổng lồ từ ngoài khơi, đủ chở 200.000 người, thẳng tiến về Nhật để thực hiện nhiệm vụ di tản!
……
Sau khi nhận tin động đất, Chu Lân cũng bắt đầu bận rộn.
Là một người Hạ Quốc, dù không thể trao Teford cho Tổ quốc, nhưng hắn có thể thu thập toàn bộ dữ liệu quý giá trên Teford để gửi về.
Từ các loại tài liệu kỹ thuật, dữ liệu vật liệu, cho tới sổ tay vận hành chiến đấu cơ, máy bay cảnh báo sớm, sổ tay bảo trì bảo dưỡng, phần mềm điều khiển lò phản ứng hạt nhân, hệ thống quản lý nội bộ…
Tất cả những thứ này với Hạ Quốc mà nói đều là “quốc bảo” đúng nghĩa — không chỉ bù đắp những lỗ hổng công nghệ, mà còn có thể “dĩ thạch công thâm” — dùng đá của núi khác mài dao, giúp nâng tầm trình độ công nghệ quốc gia.
Kiếp trước, khi Chu Lân chết, giới lãnh đạo Hạ Quốc vẫn đang ra sức tìm mọi cách để bảo toàn dân tộc, nên hắn tin rằng những tài liệu từ hàng không mẫu hạm Teford này có thể trở thành chìa khóa sinh tồn cho nhân loại trong tương lai hậu tận thế.
“Vậy cũng xem như ta đã góp sức cho Hạ Quốc… và cho sự sống sót của toàn nhân loại… hề hề…”
Nhìn thùng ổ cứng chất đầy dữ liệu mà hắn mất 4 tiếng mới thu thập xong, trong lòng Chu Lân trào lên niềm kiêu hãnh.
Chiếc thùng chứa ổ cứng được chế tạo đặc biệt, tính năng tương đương “hộp đen” của máy bay, đủ sức đảm bảo an toàn cho toàn bộ dữ liệu.
Cuối cùng, hắn đặt thùng ổ cứng vào một tàu lặn không người lái.
…..
22 giờ đêm hôm đó, khi Teford cách hạm đội di tản của Hạ Quốc khoảng 100 km, chiến hạm bắt đầu giảm tốc, và Chu Lân gửi đi một bức điện văn không mã hóa:
“Đây là Teford, xin chào hạm đội di tản Hạ Quốc, tối nay ăn cơm chưa? Chúng tôi chuẩn bị thả binh sĩ Ái Băng xuống tuyến đường đi của các vị, mong hạm đội thể hiện tinh thần nhân đạo, kịp thời cứu vớt.”
Phía hạm đội Hạ Quốc trả lời gần như ngay lập tức:
“Đây là hạm đội di tản Hạ Quốc, vừa ăn khuya xong… Chúng tôi sẽ cứu người rơi xuống biển… Còn gì nữa không?”
Không thể không nói, câu trả lời này mang đậm phong cách Hạ Quốc — trên đời, có ai khác ngoài người Hạ Quốc vừa mở miệng đã hỏi người ta “ăn chưa” đâu chứ?
Chu Lân nghe xong suýt nữa bật cười.
Để đảm bảo hơn, hắn trả lời:
“Vậy thì tốt. Chúng tôi tin vào tố chất và danh dự của binh sĩ Hạ Quốc… Nhưng, vì Chúa, khi cứu người xin hãy vớt thật kỹ… đừng để sót.”
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận