Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Lịch sử
  3. Máy Mô Phỏng Cuộc Đời Lữ Bố (Dịch)
  4. Chương 13: Phản Đòn

Máy Mô Phỏng Cuộc Đời Lữ Bố (Dịch)

  • 87 lượt xem
  • 1449 chữ
  • 2025-01-10 08:05:45

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

“Tướng quốc! Lữ Bố dựa vào việc được tướng quốc sủng tín, từ lúc rời khỏi Lạc Dương đến giờ, nhiều lần công khai chống lệnh mạt tướng. Ở Ỷ Khuyết Quan, hắn thậm chí trực tiếp ôm thương không chịu ra trận, khiến quân ta binh lực thiếu hụt, mới bị Tôn Kiên đánh cho đại bại!”

Trong phủ tướng quốc, đèn dầu hắt bóng, hàn khí len qua kẽ cửa.

Hồ Tuấn quỳ trên nền gạch lạnh như băng, giáp trụ dính bụi, trán đập xuống đất, giọng nói vừa oan ức vừa uất hận. Mỗi chữ phát ra đều như muốn kéo Lữ Bố xuống vực.

Đổng Trác ngồi khoanh chân trên chiếu, bụng phệ tràn ra ngoài giáp, sắc mặt âm trầm, vai hơi xoay như muốn giảm bớt sự tê dại khắp người. Hắn không phải không tin Hồ Tuấn. Dù sao thì, Hồ Tuấn là tâm phúc theo hắn từ buổi ban đầu đẫm máu, so với Lữ Bố — kẻ mới nửa năm trước còn là đao trong tay người khác — dĩ nhiên thân cận hơn.

Nhưng…

Tuổi già thân nặng, khí huyết u trệ, ngồi quỳ mãi khiến hắn khó chịu như bị nhốt trong áo giáp chật. Hồ Tuấn lại cứ quỳ đó, liên tục khóc lóc, kể đi kể lại cùng một chuyện, tiếng nghẹn ngào như kim châm vào màng tai.

“Đường đường là võ tướng…” Đổng Trác thầm mắng trong lòng, “cả ngày chỉ biết khóc lóc thì lên chiến trường chém ai?”

Nếu hắn thuận miệng, chặt đầu Lữ Bố, mất đi một tên mãnh tướng, chỉ để dỗ cái tự tôn bị dẫm nát của Hồ Tuấn… vậy người ngu là ai?

“Hồ tướng quân, tướng quốc đã hiểu rõ sự tình.”

Bên cạnh, Lý Nho nhẹ nhàng bước lên một bước, giọng khẽ mà sắc:

“Ngài cũng đã cực khổ rồi, không bằng trở về nghỉ ngơi trước đi.”

Tố cáo là một nghệ thuật. Lần đầu kể, người nghe còn có thể xúc động. Lần thứ mười, chỉ còn lại chán ghét. Hồ Tuấn thì khác, hắn đem một câu chuyện nhai đi nhai lại đến mòn mép, đến mức muốn lừa người nghe cũng khó.

“Mạt tướng không phải vì bản thân!” Hồ Tuấn ngẩng đầu, mắt đỏ hoe, giọng run lên:

“Mạt tướng chỉ nghĩ đến Hoa Hùng và binh sĩ tử trận. Bọn họ chết oan uổng, lòng mạt tướng đau như dao cắt, đêm không chợp mắt! Hôm nay đến đây, chỉ cầu tướng quốc thay họ đòi lại công đạo!”

Đổng Trác chống tay lên bàn, chậm rãi đứng dậy, đôi chân tê rần như không còn là của mình. Hắn cau mày, phất tay:

“Đủ rồi. Lui xuống nghỉ ngơi đi. Chuyện này… ta đã hiểu.”

Hồ Tuấn còn muốn nói, vừa mở miệng—

“BÁO!!!”

Một tiếng hô như sét nổ, cắt ngang tiếng nức nở trong phòng.

“Chuyện gì?” Sắc mặt Đổng Trác sa sầm. Hôm nay hắn đã một bụng bực bội, giờ lại thêm việc này, giọng nói tự nhiên mang theo sát khí.

“Bẩm tướng quốc!” Tên lính quỳ xuống, giọng dồn dập:

“Đại thắng ở Dương Nhân! Lữ kỵ đốc đã chém đầu Tôn Kiên dưới chân Tung Sơn! Tướng Hàn Đương, Trình Phổ đều tử trận, quân Giang Đông hoàn toàn tan rã, đã rút lui! Lữ kỵ đốc đang áp giải thủ cấp Tôn Kiên hồi thành!”

Trong khoảnh khắc — cả đại sảnh như đóng băng rồi nổ tung.

“Ha ha ha ha!! Tốt! TỐT! TỐT LẮM!!”

Đổng Trác đập mạnh xuống bàn, tiếng cười như một con thú béo khổng lồ cuối cùng nhe nanh:

“Phụng Tiên! Quả nhiên là vô song thượng tướng của ta! Giang Đông mãnh hổ… cũng chỉ có vậy mà thôi!”

Hồ Tuấn như bị ai bóp chặt cổ, sắc mặt thoắt cái trắng bệch. Hắn bật dậy, thất thanh:

“Không thể nào! Nhất định là báo sai! Quân dưới trướng Lữ Bố chưa đến một nghìn, sao có thể phá nổi quân Giang Đông?”

“Tướng quân nói vậy là không đúng rồi.”

Lý Nho khẽ vuốt chòm râu, khóe môi cong lên, ánh mắt như cười mà không cười:

“Thắng bại trên chiến trường, không chỉ dựa vào số lượng binh mã. Ta nghe nói Lữ tướng quân nhiều lần ở biên ải lấy ít địch nhiều. Quân Giang Đông tuy dũng mãnh, nhưng chưa chắc đã hơn giống Hồ nhân tàn bạo năm xưa.”

Mỗi chữ nói ra như một cái tát tát thẳng vào mặt Hồ Tuấn.

Bốn nghìn quân trong tay hắn bị Tôn Kiên đập tan, bản thân thua không còn mảnh giáp. Còn Lữ Bố? Dưới tay chưa đến một nghìn, lại một trận chém rụng đầu hổ Giang Đông, phá luôn danh tiếng một đại tướng liên minh.

Tin này mà truyền ra, thiên hạ sẽ đánh giá thế nào?

Hồ Tuấn – bất tài, vô dụng.

Lữ Phụng Tiên – một trận thành danh, danh chấn triều đình.

Hắn không muốn tin. Nhưng chiến công là sự thật, máu người Giang Đông đã đổ ngoài Dương Nhân, thủ cấp Tôn Kiên đang trên đường được mang tới.

Đổng Trác lúc này đã chẳng buồn nhìn đến nét mặt vặn vẹo của hắn nữa, phất tay như gạt đi chuyện thua trận vừa rồi:

“Truyền lệnh! Báo cho Phụng Tiên biết, sau khi vào thành, lập tức đến tướng phủ yết kiến! Trận này là đại công, nhất định phải trọng thưởng!”

Tôn Kiên — Giang Đông mãnh hổ, trọng tướng trong liên minh Quan Đông, từng được Đổng Trác bí mật gửi thư, mong hắn nhận chỉ dụ triều đình mà quay giáo phản công liên minh. Kết quả, Tôn Kiên cự tuyệt thẳng thừng, không thèm nể mặt.

Giờ đây, Lữ Bố một đao chém rụng đầu hắn, không chỉ đánh gãy một cánh tay của liên minh, mà còn thay Đổng Trác trút đi một mối hận riêng.

“Rõ!” Tên lính đáp lớn, vội vàng lui ra.

Trong đại sảnh, Hồ Tuấn đứng như kẻ mất hồn. Đi cũng không được, ở cũng không xong. Tiếp tục quỳ thì chẳng khác nào tự tát vào mặt mình, ở lại chờ Lữ Bố đến… chỉ càng mất hết thể diện.

Cuối cùng, hắn nghiến răng, cúi người bái:

“Tướng quốc… mạt tướng xin cáo lui!”

“Ừm.”

Đổng Trác chỉ hờ hững liếc hắn một cái.

Lữ Bố chém Tôn Kiên. Quy củ quân cấm có thể bàn sau. Nhưng không thể phủ nhận, kẻ đại bại là Hồ Tuấn, kẻ đại thắng là Lữ Bố. Trong mắt Đổng Trác, chuyện ai đúng ai sai đã có đáp án.

Chỉ là, Hồ Tuấn dù sao cũng là tâm phúc cũ. Đổng Trác không muốn hủy sạch mặt mũi của hắn ngay lập tức, bèn làm bộ như coi như chưa từng nghe thấy những lời tố cáo kia, cho hắn đường lui.

Hồ Tuấn được cho phép, xoay người rời đi, bước chân hỗn loạn như trốn chạy. Bóng lưng hắn run run khuất dần sau màn trướng.

Lý Nho nhìn theo, khẽ thở dài:

“Chủ công, những người cũ này, đúng là từng theo ngài vào sinh ra tử. Nhưng hiện giờ người nắm quyền triều đình là chủ công, đại thế đã khác. Cựu bộ không thể bỏ, nhưng cũng đã đến lúc trọng dụng hiền tài mới.”

Đổng Trác đương nhiên hiểu. Nhưng binh mã dưới tay phần lớn đều do đám tướng cũ nắm. Một khi thay máu quá nhanh, hậu quả khó lường. Hắn nhíu mày:

“Đợi gặp Phụng Tiên rồi nói tiếp. Lần này hắn chém được Tôn Kiên, lại lập đại công. Tôn Kiên là Thái thú, danh vọng không nhỏ. Văn Ưu, ngươi nói nên thưởng thế nào cho hợp?”

Lý Nho trầm ngâm một lát rồi đáp:

“Lữ tướng quân mới quy thuận chưa lâu, trước đó lại được phong Trung lang tướng, Đô đình hầu dù chưa có chiến công rõ rệt. Lần này nếu thăng chức quá nhiều, e rằng các tướng khác sẽ sinh lòng bất mãn. Theo ý ta, nên thưởng tơ lụa, mỹ tửu, thêm một chức hư danh cũng được. Vừa biểu thị coi trọng, vừa không khuấy động lòng quân. Chủ công thấy thế nào?”

Đổng Trác cau mày suy nghĩ, hỏi lại:

“Như vậy… có phải hơi keo kiệt không?”

“Chủ công.” Lý Nho khẽ cười:

“Chiến sự thiên hạ còn dài. Cơ hội lập công sau này nhiều vô kể. Nếu thăng thưởng quá nhanh, không chỉ khiến chúng tướng bất bình, mà còn khiến lộ trình thăng tiến của Lữ tướng quân sớm đi đến tận cùng. Người muốn nuôi hổ phải để nó còn chỗ mà trưởng thành.”

Đổng Trác gật đầu, ánh mắt dần thâm trầm:

“Được. Cứ theo lời ngươi. Đi chuẩn bị lễ vật.”

“Thuộc hạ tuân lệnh.”

Lý Nho chắp tay, lui ra ngoài.

Ngoài kia, thành Lạc Dương mục nát chờ một chiến mã đỏ như lửa kéo lê thủ cấp Giang Đông mãnh hổ tiến vào.

Còn trong phủ tướng quốc, thế cờ quyền lực đang bắt đầu dịch chuyển quanh một cái tên—

Lữ. Phụng. Tiên.

 

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top