Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Lịch sử
  3. Máy Mô Phỏng Cuộc Đời Lữ Bố (Dịch)
  4. Chương 7: Trở về

Máy Mô Phỏng Cuộc Đời Lữ Bố (Dịch)

  • 73 lượt xem
  • 1687 chữ
  • 2025-01-10 07:48:19

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

Lúc bình minh ló rạng, ngọn lửa ở Lữ trang chẳng những không tắt mà càng bốc càng cao, như muốn nuốt trọn cả bầu trời xám tro. Nhưng tại sân nhà Lữ Bố, lửa đã tàn từ lâu, chỉ còn lại than đen và khói lạnh. Tuy không giết sạch toàn trang, nhưng sau đêm này, Lữ trang coi như đã bị xóa khỏi thế gian.

Khi Lữ Bố trở về, trên tay vẫn nắm chặt con đao còn dính máu chưa khô.

Vừa bước qua ngưỡng cửa đã cháy sập, hắn thấy cha mình đang quỳ giữa đống tro tàn, áo vải cháy xém, hai tay ôm chặt hai thi thể cháy đen vào lòng. Ngọn lửa đã thiêu sạch da thịt, chỉ còn lại hình dạng méo mó khó nhận, nhưng Lữ Bố không cần nhìn kỹ cũng biết — đó là mẹ và em gái.

Hắn đứng khựng lại. Có thứ gì đó bị bóp nghẹt trong lồng ngực, như một bàn tay vô hình đang siết chặt trái tim.

“Cha…”

Giọng hắn khàn hẳn đi.

Lữ phụ ngẩng đầu lên, ánh mắt trống rỗng, như đã bị đêm lửa kia rút sạch sinh khí.

Ông lắc đầu, nói chậm rãi, từng chữ như lết trên tro nguội:

“Ta không dám… Người như ta, thấp hèn, không dám trèo cao. Ta không hiểu sao con có thể ra tay tàn nhẫn đến thế… Nhưng nhà ta nhỏ, muốn sống yên ổn, có chuyện nhịn được thì phải nhịn, có ấm ức… cũng chỉ có thể nuốt máu vào bụng. Với tính khí này của con, cái nhà nhỏ như hạt bụi của chúng ta… chịu không nổi đâu.”

Trong lòng Lữ Bố, vẫn có một tiếng nói gào lên: Rõ ràng là lỗi của Lữ Hoằng! Tại sao phải nhịn?!

Nhưng đối diện trước hai thi thể cháy đen, hắn không thể bật ra bất cứ lời phản bác nào.

Trong trấn đã có người báo quan. Rất nhanh thôi, quan phủ sẽ phái người đến bắt hắn.

Lữ Bố lao tới, kéo cha đứng dậy:

“Cha, chúng ta phải đi! Đi ngay bây giờ!”

“Con đi đi.”

Lữ phụ vẫn ôm chặt hai thi thể, thân hình già nua không chút nhúc nhích.

“Ta cả đời sống ở đây, đi đâu cũng không biết. Con còn trẻ, đường phía trước vẫn dài, tự lo cho mình đi. Nhưng trước khi đi…”

Ông nhìn thẳng vào mắt hắn, giọng khàn mà vững:

“Bớt cái tính nóng nảy ấy lại. Ta không đọc nhiều sách, nhưng cũng hiểu một chút đạo lý. Người sống trên đời, sao có thể lúc nào cũng thuận buồm xuôi gió? Nếu con cứ dùng cách này để giải quyết mọi chuyện… cho dù có bản lĩnh đến mức nào, cuối cùng cũng khó có kết cục tốt.”

“Cha, có gì đi rồi nói!”

Lữ Bố kéo tay cha, tiếng bước chân quan binh như vang lên từ xa trong trí tưởng tượng hắn, khiến hắn càng thêm nóng ruột.

Lữ phụ im lặng một lát, rồi cúi đầu ôm chặt lấy hai thi thể cháy đen:

“Mẹ con đi với ta cả đời, chưa hưởng được mấy ngày yên ổn. Giờ bà ấy chết, ta phải tiễn bà ấy hết đoạn đường cuối. Còn em gái con… năm đó là con giữ nó lại, bây giờ nó chết, cũng vì con mà chết. Là cha nó, ta không thể để nó phơi thây giữa đất hoang.”

Lữ Bố há miệng định nói, nhưng cổ họng như bị đốt khô bởi ngọn lửa đêm qua.

Nhìn thi thể đen kịt của mẹ và em, hắn cảm giác ngọn lửa trong lòng lại bùng lên lần nữa, nhưng lần này không chỉ là lửa giận… mà còn có lửa bất lực.

“Tại sao…?”

Hắn nghiến răng, tiếng nói run lên.

“Tại sao tất cả đều phải chết vì con? Rõ ràng bọn chúng gây sự trước, tại sao đến cuối cùng… mọi tội đều đổ lên đầu con?”

Lữ phụ vẫn im lặng.

Ông cũng không biết phải trả lời thế nào.

Bởi vì trên đời này, có những thứ gọi là bất công, mà lý lẽ đơn giản không gột rửa nổi.

Lữ Bố hiểu, hắn không thể ở lại chờ chết.

Hắn quỳ xuống trước mặt cha, dập đầu ba cái, trán va xuống nền đất xám tro, vang lên ba tiếng trầm đục. Sau đó, hắn đeo cung lên vai, siết chặt con đao dính máu, xoay người bước ra ngoài.

Ngoài sân, dân làng đứng tụm lại từ xa, ánh mắt thì thầm, sợ hãi, phẫn nộ, oán hận đủ loại.

Lữ Bố dừng bước, cảm giác sát ý dâng lên trong ánh mắt, ngón tay khẽ siết chuôi đao. Chỉ cần hắn rút đao ra… những kẻ này cũng sẽ ngã xuống như đám người đêm qua.

Nhưng cuối cùng, hắn hít sâu một hơi, quay mặt đi.

Hắn không giết bọn họ.

Lữ trang cách huyện thành không xa. Một đêm thảm sát gần trăm mạng, lửa cháy đỏ trời, quan phủ không thể làm ngơ.

Khi nha binh kéo đến vây bắt, Lữ Bố không nói một lời, giương cung lên, liên tiếp bắn chết mấy tên lính xông vào trước. Nhưng địch quá đông, mũi tên rồi cũng bắn hết, trong tay chỉ còn lại một con đao nhỏ. Dù hắn liều mạng chém giết, vẫn bị quân số áp đảo, cuối cùng bị đè xuống đất, trói gô lại.

Huyện nha kiểm tra tàn tích Lữ trang, nghe dân làng thuật lại chuyện đêm qua, lại nhìn cảnh thi thể cháy đen, máu khô trên đất, rồi lại nhìn thằng nhóc bị trói trước mặt — thằng nhóc này, mới mười hai tuổi a!

Quan sai lớn tuổi nhất nhíu chặt hàng mày trắng, hỏi:

“Vậy là… Lý trưởng Lữ Hoằng đốt nhà ngươi, ngươi không chỉ giết hết đám phóng hỏa, mà còn giết cả nhà Lữ Hoằng, đốt cháy cả Lữ trang, lại còn chống cự quan binh?”

“Đúng.”

Lữ Bố đáp, không hề cúi đầu, không hề có chút kính sợ. Hắn chỉ bình tĩnh gật đầu, như đang nói một việc không liên quan đến mình.

Trong đầu hắn, lờ mờ hiện lên một ý nghĩ:

Kiếp này đến đây là hết rồi.

Không biết kiếp sau… có mang theo được đoạn ký ức này không.

“Chỉ vì Lữ Hoằng muốn tăng thuế nhà ngươi?”

Quan sai già hỏi tiếp.

“Ông nói thế nào cũng được.”

Lữ Bố lại gật đầu, như chẳng buồn giải thích.

“Thằng nhóc này…”

Quan sai già khẽ thở dài, mắt lộ vẻ tiếc nuối.

“Tuổi còn trẻ, lại có bản lĩnh như vậy, thật đáng tiếc…”

Một đêm giết gần trăm người — đây không phải tội danh mà một câu “đáng thương” là gột được, cũng không phải thứ mà một lệnh đại xá có thể che kín. Nếu đổi chỗ, nếu sớm vài năm, nếu được ném ra biên ải ...có lẽ nó đã trở thành một viên tướng sát phạt vô song.

Nhưng chữ “nếu” trên đời, vốn không đáng một xu.

“Có hối hận không?”

Quan sai già không nén được, vẫn hỏi.

Lữ Bố liếc nhìn ông ta một cái, ánh mắt bình thản đến mức lạnh lẽo:

“Tại sao ta phải hối hận? Ta sai ở đâu?”

“Về lý… ngươi không sai.”

Quan sai già chậm rãi nói.

“Nhưng nhân sinh… không phải chuyện gì cũng có thể đem lý lẽ ra mà giải quyết. Việc này, gián tiếp khiến mẹ và em gái ngươi mất mạng. Ngươi thử nghĩ lại xem… đáng không? Chỉ vì vài con thú săn được, mà đổi cả một nhà máu chảy đầu rơi?”

“Nhưng cơn giận này…”

Lữ Bố nhíu mày, lửa giận dâng lên trong tim, không nén nổi.

“Giận à?”

Quan sai già bật cười, tiếng cười nghe mỏi mệt.

“Trên đời này, ai mà không phải nuốt giận vào lòng? Nhưng ngươi còn nhỏ, không hiểu được đâu. Sống trên đời, không thể chỉ nghĩ đến cảm xúc của riêng mình. Khi nào ngươi học được cách vì gia đình mà nhẫn nhịn, có lẽ ngươi sẽ làm nên đại sự. Đáng tiếc là…”

Ông nhìn Lữ Bố đầy thương xót.

“Ngươi sẽ không sống đến lúc đó.”

Nói xong, ông quay người bước đi. Vụ án này tuy lớn, nhưng không khó xử lý. Giết người, đốt trang, chống lại quan binh — từng tội đều đủ để rơi đầu.

Rất nhanh, bản án được định đoạt.

Vì một đêm tàn sát gần trăm người, Lữ Bố và cha hắn bị tuyên xử trảm tại chỗ.

Trên pháp trường, gió sớm lạnh cắt da.

Lữ Bố quỳ đó, đầu cúi xuống, tóc rối che nửa gương mặt. Lữ phụ bị trói cạnh hắn, không còn sức để nói gì. Tiếng dân chúng xì xào, tiếng đao rút khỏi vỏ, tiếng lệnh chém vang lên như sét đánh.

Lưỡi đao rơi xuống.

Mười hai năm ngắn ngủi, kết thúc tại đây.

Nhưng ý thức của hắn… không chết cùng cái đầu lăn trên đất.

Giống như mười hai năm trước, khi ý thức hắn rơi xuống thế giới này, giờ đây, mười hai năm sau, khi rời khỏi thân thể, nó lại một lần nữa trôi nổi lên cao.

Cảnh tượng xung quanh dần mơ hồ, rồi lại rõ nét trong đầu hắn: từ pháp trường đẫm máu, đến phố xá trong huyện thành, đến từng mái ngói, từng góc tường.

Hắn nhìn thấy chính mình và cha bị chém đầu, thi thể ngã nhào xuống đất, đầu lăn xa, máu bắn tung tóe — cảnh tượng vô cùng khó coi. Đúng khoảnh khắc đó, hắn bỗng sinh ra một ý nghĩ kỳ lạ:

Linh hồn cha… cũng đang trôi nổi đâu đó như hắn sao?

Nhưng hắn tìm mãi, chẳng thấy gì.

Cứ như thể, chỉ có mỗi hắn bị buộc phải nhìn lại tất cả từ trên cao.

Khi ý thức dần ổn định, cảnh vật trước mắt đột nhiên xoay chuyển.

Lữ Bố mở mắt.

Mùi dầu hỏa nhạt nhòa, không khí ẩm thấp, hô hấp hơi khó chịu. Hắn nằm trên một tấm giường cứng, trên đầu là mái nhà lờ mờ, bốn phía là vách gỗ cũ kỹ.

Cảnh tượng trước mặt xa lạ mà quen thuộc, như là ký ức đã bị chôn sâu dưới đáy lòng, giờ bỗng bị kéo ngược lại.

Trong căn phòng tối tăm, ánh đèn dầu nhỏ lay lắt, lửa đèn run rẩy, hắt lên gương mặt non trẻ mà kiên cường của hắn.

Lữ Bố chậm rãi ngồi dậy, nhìn chằm chằm vào ngọn đèn trước mặt, không nói một lời.

Đúng lúc này —

Âm thanh đó… lại vang lên trong đầu hắn.

 

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top