Dịch: Hoangforever
Đêm đầu xuân, hơi lạnh vẫn như kim châm xuyên qua lớp giáp.
Doanh trại lớn của Tôn Kiên đóng tại Dương Nhân Tụ, đèn lửa đã thưa thớt. Cả một vùng trời chỉ còn mấy đốm lửa leo lét, như tàn than sắp tắt trong đêm gió.
Hồ Chẩn ngồi trên lưng ngựa, nheo mắt nhìn về phía trước.
Dưới ánh lửa mỏng manh, hắn chỉ thấy ánh phản chiếu mơ hồ trên mấy mảnh giáp, bóng lều trại chập chờn, không khác gì trại bỏ hoang.
“Tướng quân?”
Hoa Hùng giục ngựa đến gần, hạ thấp giọng:
“Có vẻ như Tôn Kiên… hoàn toàn không đề phòng.”
Hồ Chẩn khẽ gật đầu, khóe môi nhếch nhẹ, trong lòng càng thêm đắc ý.
Từ lúc quân Tây Lương khởi hành từ Y Khuyết quan đến giờ, với quãng đường, địa thế, thời gian hành quân như thế này, cho dù Tôn Kiên có nuôi cả bầy thám tử như chó săn, cũng không thể mò tới được tin tức phía sau Y Khuyết. Hắn tin chắc như vậy.
Ngẩng đầu nhìn bầu trời, đường chân trời đã bắt đầu rịn ra một tia sáng mỏng như tơ. Thời khắc trời còn chưa sáng hẳn, người còn chưa tỉnh ngủ — là thời khắc tốt nhất để giết người.
Nếu bỏ lỡ bây giờ, e là sẽ không còn cơ hội nào đẹp hơn.
“Ngươi và ta,”
Hồ Chẩn nghiêng đầu, nhìn sang Hoa Hùng, trầm giọng quyết đoán,
“Mỗi người dẫn một cánh quân, đánh vào từ hai cửa doanh trại. Nhớ kỹ: nếu thấy Tôn Kiên, không cần nói nhảm, trực tiếp chém đầu rồi hẵng tính!”
Trước khi xuất chinh, hắn đã ngạo mạn thề son là sẽ mang về một cái đầu “đới thanh đai tử”, chém một quan viên có đai xanh để thị uy. Mà trên chiến trường hiện tại, chỉ có Tôn Kiên đủ tư cách để hắn hoàn thành lời hứa đó.
Nếu chém được Tôn Kiên, sau khi quay về, hắn sẽ lập tức vào gặp Tể tướng, vừa báo công, vừa tố tội Lữ Bố “không tuân quân lệnh”, tiện thể xả hết cơn hận lúc ban ngày bị Lữ Bố ép đến mất mặt. Còn nếu không làm được… tương lai đứng trước mặt đám đồng liêu, trước ánh mắt lạnh lùng của Lữ Bố… hắn nghĩ thôi đã thấy ngực nghẹn lại.
“Tuân lệnh!”
Hoa Hùng đáp to, không chút do dự.
Hai người chia quân, như hai mũi dao sắc lặng lẽ trườn sang hai bên cổng trại.
Đêm gió lạnh, chỉ có tiếng vó ngựa đập đều trên nền đất, giống như tiếng trống báo tử.
Hoa Hùng dẫn quân đến cổng doanh trước.
Tên lính gác trại vừa kịp quay đầu, mũi tên đã xuyên qua cổ, không kêu được một tiếng.
Cổng trại bị phá, dây xích kêu lanh canh, cửa mở ra dễ dàng đến mức khiến da đầu người ta run lên.
“Sao lại lỏng lẻo đến vậy…”
Trong lòng Hoa Hùng chợt dấy lên một tia bất an khó tả.
Hắn thúc ngựa, đao chỉ về phía trong doanh:
“Xông vào! Đốt trại, chém người!”
Quân Tây Lương tràn vào như thủy triều, nhưng chỉ vài nhịp thở sau—
“Tướng quân! Trống trại! Tất cả đều là trại trống!!”
Một tên lính hoảng hốt lao đến, mặt cắt không còn giọt máu.
“Không ổn!”
Sắc mặt Hoa Hùng lập tức trầm xuống.
Lông gáy hắn dựng đứng, bản năng của một tướng trận lâu năm gào thét: có mai phục!
Hắn vừa định ra lệnh rút, phía sau đã vang lên tiếng chiêng rền như sét, sau đó là tiếng gió rít dày đặc.
Hàng loạt tên lửa từ bốn phương tám hướng cắm xuống như mưa sao, ánh lửa lập tức nuốt trọn quan đạo, chặn kín đường lui.
“Đừng loạn! Tập trung!”
Hoa Hùng rít lên, đao chỉ thẳng ra phía trước:
“Phía trước là đường sống! Theo ta xông ra, hội quân với Đại Đô hộ!”
Hắn biết rõ, mình và Hồ Chẩn đánh vào từ hai hướng đối diện. Bên hắn đã bị phục kích, quyết không tin phía Hồ Chẩn có thể êm đềm hơn. Lúc này, không còn thời gian suy đoán Tôn Kiên biết kế hoạch bằng cách nào nữa — chỉ có thể dùng máu mở đường.
Bên kia doanh trại.
Hồ Chẩn phản ứng chậm hơn Hoa Hùng nửa nhịp.
Khi tiếng hò hét, náo loạn phía sau bùng lên, phản ứng đầu tiên của hắn không phải ra lệnh ổn định trận thế, mà là quay đầu… tìm đường chạy.
Nhưng quân đội phía sau vừa mới lọt vào doanh, đã trúng phải phục binh. Lều trại bốc cháy, ngựa hí, người la, đao kiếm loạn vũ, đội hình lập tức tan thành một đống bùn nhão. Trong biển lửa hỗn loạn ấy, lệnh của chủ tướng chẳng khác nào tiếng gió thoảng qua tai.
“Lũ giặc Tây Lương! Còn không mau trói tay chờ chết!”
Giữa hỗn chiến, một tướng dưới trướng Tôn gia nhìn thấy Hồ Chẩn mặc giáp sáng, liền thúc ngựa xông đến, thương như giao long xuất hải.
Hồ Chẩn vội vàng rút đao nghênh chiến. Đừng thấy hắn chỉ huy yếu kém mà xem thường — Tây Lương là nơi Khương Hán loạn sinh, người lớn lên ở đó, binh pháp không rành thì cũng quen chém giết.
Đao pháp của Hồ Chẩn tuy không tinh diệu, nhưng sức mạnh dồn vào mỗi nhát chém đều là sức của người trải lưng trên đao mũi tên mà sống.
Vị tướng Tôn gia này là Tổ Mậu, một trong bốn trụ cột dưới trướng Tôn Kiên, thương pháp cực kỳ cương mãnh. Hắn cầm cây thương khắc hình rồng, chiêu nào cũng nhắm vào chỗ hiểm, vậy mà vẫn không chiếm được thượng phong.
Hai kỵ tướng giao đấu như hai luồng sấm sét va vào nhau, đao thương chạm nhau tóe lửa.
Nhưng trong khi tướng so chiêu ngang tài, thì quân Tây Lương sau lưng Hồ Chẩn đã bị đốt đến tan tác như bầy dê bị bầy sói xé nát, kẻ nào còn sống chỉ lo tìm đường chạy trốn.
Hồ Chẩn quay lại nhìn, lòng lập tức không còn chút dũng khí nào để kéo dài trận đấu. Hắn chém loạn vài chiêu, chỉ mong ép Tổ Mậu lùi lại để mình bỏ chạy.
“Không đi được đâu!”
Tổ Mậu quát lớn, cây thương vung lên như con rồng khóa chặt không gian quanh người Hồ Chẩn.
“Hoa Hùng cứu ta!!!”
Hồ Chẩn gào lên, giọng lạc đi trong khói lửa.
“Hahaha!”
Tổ Mậu cười lạnh, sát ý bốc lên:
“Tên tướng dưới trướng ngươi, tám phần đã thành vong hồn rồi, lấy ai đến cứu—”
Chữ “ngươi” còn chưa dứt—
“Ầm!!”
Một bóng ngựa như hắc ưng xuyên ngang bầu trời, lưỡi đao to bản bổ xuống, ánh đao che khuất cả tầm mắt Tổ Mậu. Hắn chỉ kịp thấy ánh thép lạnh lóe lên, cổ mát lạnh, rồi cả thế gian xoay tròn.
Thân ngã về một phía. Đầu lăn về một phía khác.
“Đại Vinh!!!”
Các tướng Tôn gia xung quanh vốn đang hả hê nhìn Tổ Mậu áp đảo Hồ Chẩn, giờ như chết đứng, rồi đồng loạt gầm lên đầy phẫn nộ.
Trước mắt họ, Hoa Hùng cưỡi ngựa như ma thần từ trong biển lửa phóng ra, đao còn đang nhỏ máu, ánh mắt như nhìn đàn gia súc đợi làm thịt.
Tôn Kiên trong quân Giang Đông trông thấy Tổ Mậu mất đầu, cả người run lên vì giận, mạch máu trên trán như muốn nổ tung. Hắn rút đao, muốn lập tức lao lên liều một trận với Hoa Hùng.
Nhưng Hoa Hùng sau một đao cứu Hồ Chẩn, lại không hề có ý tham chiến lâu.
Hắn quát to:
“Đại Đô hộ! Địch đã chuẩn bị kỹ, nơi này không thể ở lâu! Mau phá vòng vây!”
Hồ Chẩn nghe câu đó, còn chưa kịp cảm kích thật lòng, đã vội giả bộ trầm trọng gật đầu, làm ra vẻ “anh hùng khó giữ”, rồi quay đầu thúc ngựa chạy trước.
Trong lúc tháo chạy, hắn nghiến răng nói:
“Chắc chắn là do Lữ Bố! Hắn sợ ta đoạt công đầu nên bí mật báo tin cho Tôn Kiên!”
Hoa Hùng nghe vậy, mắt lóe lên tia sắc bén.
Nếu nói người hiểu rõ kế hoạch tấn công của họ nhất??
Lữ Bố thì đã rời đi từ sớm, hơn nữa lúc quyết định xuất quân còn chưa định xong.
Trái lại, Triệu Sâm luôn túc trực nắm tình hình, lại thường giao tiếp với người ngoài… Nếu nói có người lộ kế, Triệu Sâm đáng nghi hơn nhiều.
Nhưng bây giờ không phải lúc truy cứu.
Giữa mưa tên, toàn quân đang bị truy sát, chỉ cần chậm một nhịp là chôn xác luôn ở Dương Nhân Tụ.
Quân Giang Đông phía sau vẫn điên cuồng đuổi đến. Ánh lửa hắt lên gương mặt sát khí ngút trời của Tôn Kiên.
“Không tha chúng được! Đuổi!”
Hắn cắn răng, trong tim vẫn đang gào lên hai chữ “Tổ Mậu!”.
Hoa Hùng dẫn theo mấy trăm tàn binh Tây Lương còn lại, vừa đánh vừa lùi.
Đến một đoạn đường hẹp nằm giữa hai vách núi, hắn bỗng kéo dây cương, chiến mã dừng lại, lồng ngực phập phồng.
Hắn quay ngựa lại, giơ cao đại đao, giọng như sấm:
“Tây Lương Hoa Hùng ở đây! Kẻ nào dám ra đánh với ta?!”
Tiếng hét chấn động cả thung lũng, dội vào vách núi, vọng lại từng hồi.
Quân Giang Đông vốn đang khí thế ngút trời, cũng theo bản năng mà dừng bước, chỉnh lại trận thế.
“Chủ công, để ta ra!”
Hoàng Cái bước lên, tay nắm chặt đại đao, ánh mắt đỏ rực. Hắn và Tổ Mậu vốn như huynh đệ, giờ thấy Tổ Mậu chết thảm, trong lòng chỉ muốn tự tay lột da Hoa Hùng.
“Khoan đã.”
Tôn Kiên vươn tay giữ Hoàng Cái lại, khóe môi nhếch lên một nụ cười lạnh:
“Đây là hai quân giao chiến, không phải sân luyện võ. Cung thủ đâu! Bắn chết lũ giặc Tây Lương này cho ta!”
Tổ Mậu đã chết, hắn tuyệt không cho phép thêm một viên đại tướng nào bỏ mạng chỉ vì một trận khiêu chiến vô nghĩa.
Trời đã sáng rõ hơn.
Cung thủ Giang Đông nhanh chóng tản ra hai bên, giương cung như rừng, mũi tên chĩa thẳng về phía Hoa Hùng.
“Buông dây—!!!”
Từng tràng tên như mưa đen phủ xuống. Quân Tây Lương ngã rạp, tiếng kêu thảm xen lẫn tiếng ngựa hí đứt quãng. Chiến mã dưới thân Hoa Hùng trúng tên, hí lên một tiếng rồi quỵ xuống, buộc hắn phải văng người ra, lao về phía vách đá, tìm chỗ nấp.
Nhìn những thủ hạ bấy lâu theo mình chinh chiến từng người lần lượt gục xuống, máu nhuộm đỏ đất đá, Hoa Hùng bỗng nhiên cười lạnh, trong tiếng cười đầy cả cay đắng lẫn sát khí.
Hắn hiểu rất rõ — hôm nay, e là khó toàn mạng.
“Giang Đông mãnh hổ…”
Hắn khạc ra một ngụm máu, chống đao cười khàn,
“Chỉ biết dựa vào đông người bắn nát đối thủ từ xa thôi sao…”
Ngay lúc tuyệt vọng gần như bóp nghẹn cổ, một giọng nói kiêu ngạo đột nhiên vang lên từ sâu trong thung lũng:
“Giang Đông mãnh hổ? Trong mắt ta, cũng chỉ là lũ mèo con cậy đông mà thôi!”
Âm thanh ấy như lưỡi đao chém ngang chiến trường, mang theo một loại tự tin vô địch trời sinh. Ngay khoảnh khắc đó, trong đáy mắt Hoa Hùng — vốn đã nhuốm màu tử vong — bỗng lại bùng lên một tia sáng sống sót.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận