Ngày hôm ấy trên đỉnh núi rất lạnh
Tôi mang giày hồng kìa thấy không ?
Đứng cùng đoàn người đa phần da trắng,
Mỗi mình mình đen láy đứng lơ thơ.
Ngày hôm ấy trên đỉnh núi xa xa...
Tôi đã nghĩ về hận thù và tha thứ.
Lấy bình yên là hành trang bỏ túi,
Tôi chẳng mang những oán hận về nhà.
Ngày hôm ấy tôi ngã trên đỉnh núi.
Một vệt dài máu chảy te tua...
Bàn tay nắm kéo tôi về phía trước,
Người anh em chẳng cùng mẹ cùng cha.
Ngày hôm ấy một người lạ ôm tôi,
Nói rất nhiều về cuộc đời và hạnh phúc,
Về năm tháng khi chúng ta còn trẻ,
Về tình yêu về khoảng cách mong chờ.
Có một bình minh những năm tôi 26,
Tôi cứ thế bỏ tất cả sau lưng...
Vì có thể ngày mai chẳng còn thấy,
Ánh mặt trời chiếu rực rỡ trên bai.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận