Chiều hôm qua, em đưa tay che ánh nắng cuối ngày yếu ớt và bất chợt nghĩ về chúng ta.
Đã 378 ngày sau cái hôm chúng mình nhìn nhau rất lâu, nhìn nhau rất đau mà chẳng thế kể cho nhau nghe chính xác về lần gặp tiếp theo. Anh bước đi mà lòng em rã rời, đến bao giờ ở hai đầu thế giới này chúng ta đứng lên đi tìm nhau ? Và biết đâu đấy, ở lưng chừng hành trình đợi chờ nhau ta lại tìm thấy trên con đường một ai khác để dựa vào ...
Thành phố nơi em sống bảo với em rằng anh nhất định sẽ quay về, thành phố đã nhìn thấy ánh mắt anh hiền từ, nhìn thấy tấm lòng anh bao la, nhìn thấy anh vì em mà làm rất nhiều điều.
Thành phố nơi anh sống có bảo với anh rằng em vẫn kiên cường chờ đợi, có bảo với anh rằng nếu sau tất cả những vui buồn này chúng ta cuối cùng cũng chia tay, em nhất định sẽ tìm anh để ôm anh lần cuối, điều mà em không thể làm lúc chúng ta xa nhau.
Yêu một người thực dự là dù không còn chung lối, vẫn tôn trọng và bao dung.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận