Trong sảnh là một biển người.
Có người tất bật qua lại, có người thì ung dung, lại có người chiếm một góc bàn nhỏ, vừa ngồi nghỉ vừa nhâm nhi cà phê.
Sau khi cẩn thận ghi lại toàn cảnh vào trong đầu, Hyeon-seok chậm rãi bước về phía căn phòng nằm tận góc phải của sảnh.
Bố cục bên trong Trung tâm khá đơn giản.
Một đại sảnh ở giữa, lấy đó làm tâm, các cánh cửa xếp thành hình bán nguyệt bao quanh.
Trước mỗi cửa đều có người xếp hàng chờ.
Trong từng căn phòng là một quản lý phụ trách hỗ trợ mọi vấn đề liên quan đến Người Chơi.
Do phần lớn Người Chơi đều không thích công khai chuyện dính dáng đến Dungeon, nên cả việc tư vấn và xử lý thông tin cũng đều được tổ chức theo kiểu “kín đáo”, mang tính riêng tư.
Hyeon-seok dừng lại trước một căn phòng hiếm hoi không có ai đứng chờ.
Tình trạng bên trong được hiển thị ngay trên cửa, nên chỉ cần liếc qua là biết đang có khách hay không.
Chẳng bao lâu, Người Chơi bên trong bước ra.
Hyeon-seok lướt ngang qua hắn ta, mở cửa đi vào rồi khép lại sau lưng.
Căn phòng đơn giản đến mức có phần trống trải.
Chỉ có một quầy giao dịch, trước quầy đặt một chiếc ghế sofa mềm, êm và khá sâu.
Hyeon-seok ngồi phịch xuống, động tác thuần thục đến mức như đã làm thế này cả trăm lần.
Ngồi sau quầy là một quản lý, anh ta lễ phép lên tiếng:
“Xin chào. Ngài cần chúng tôi giúp gì ạ?”
Hyeon-seok lấy viên ma tinh thạch trong ngực áo ra, đặt lên mặt quầy.
Quản lý nhìn thấy viên ma tinh thạch, mắt lập tức sáng lên, vội lấy kính lúp chuyên dụng ra, xoay chuyển viên đá, kiểm tra rất kỹ.
Chiếc kính lúp kia là một loại artefact sản xuất hàng loạt từ nguyên liệu Dungeon, dùng để đo lường ma lực.
“Khoảng… một nghìn hai trăm năm mươi ba đơn vị ma lực. Con số chính xác vẫn cần kiểm tra lại, nhưng tính theo giá thị trường hiện tại, sau khi trừ hoa hồng, ngài sẽ nhận được hơn một trăm triệu đôi chút.”
Hyeon-seok đưa ra một chiếc thẻ.
Đó là thẻ ngân hàng cậu đã chuẩn bị sẵn.
“Một nửa chuyển vào đây. Nửa còn lại đổi thành nguyên liệu.”
Nghe đến chữ “nguyên liệu”, ánh mắt của quản lý càng sáng hơn.
Anh ta biết rất rõ: Người Chơi mua nguyên liệu ở đây đa phần không phải hạng tầm thường.
Hyeon-seok đưa cho anh ta một tờ giấy nhỏ, trên đó ghi rõ ràng tên từng loại nguyên liệu cùng số lượng cần thiết.
Quản lý liếc qua, ánh mắt càng thêm kỳ lạ.
“Những thứ này… đều là nguyên liệu ít khi dùng, mà lượng tồn kho lại rất nhiều. Ngài đang chuẩn bị thử nghiệm gì mới sao?”
Hyeon-seok không trả lời, chỉ phẩy tay, ý bảo mau xử lý cho xong.
Quản lý khẽ liếm môi, đứng dậy đi vào phía trong.
Sau quầy là một kho hàng khổng lồ nối liền với tất cả các phòng tư vấn.
Trong đó có đội ngũ nhân viên riêng phụ trách việc xuất–nhập nên yêu cầu của Người Chơi gần như được đáp ứng ngay lập tức.
Yêu cầu của Hyeon-seok cũng được giải quyết rất nhanh.
Quản lý quay lại với một chiếc túi da lớn trên tay.
Bên trong chính là toàn bộ nguyên liệu mà Hyeon-seok đã đặt.
Hyeon-seok đổ hết số nguyên liệu trong túi ra bàn, kiểm tra tỉ mỉ từng món một.
Sau khi xác nhận không có vấn đề, cậu gật đầu, cho tất cả trở lại túi, cầm theo thẻ rồi rời khỏi phòng.
Cánh cửa vừa khép lại sau lưng cậu, quản lý khẽ lầm bầm:
“Theo hồ sơ thì đúng là lính mới… mà làm như lão luyện lắm. Mấy đứa non tay nhưng thích làm màu như thế, thường chẳng sống được bao lâu đâu.”
Lời nhận xét vừa dứt, cánh cửa lại mở ra, vị khách tiếp theo bước vào.
Quản lý lập tức xóa sạch biểu cảm trên mặt, đổi sang thái độ nghiêm túc, chuyên nghiệp.
Hyeon-seok bật cười.
“Ừ thì… trong mắt người khác chắc mình đúng là như thế thật.”
Quản lý chỉ lẩm bẩm một mình, nhưng với Hyeon-seok, từng chữ đều nghe rõ mồn một.
Việc tất cả giác quan từng được mài giũa đến cực hạn của cậu vẫn gần như giữ nguyên… là điều may mắn vô cùng lớn.
Và nó sẽ trở thành vũ khí đáng sợ trong tương lai.
“Mà vũ khí… thì ở đây còn một món nữa.”
Hyeon-seok nở một nụ cười nhạt, điều chỉnh lại chiếc túi đang đeo trên vai.
Việc quay trở về quá khứ cũng đồng nghĩa với việc cậu biết trước tương lai.
Có vô số phát minh, phát hiện chưa ra đời ở hiện tại, nhưng về sau sẽ làm chấn động cả thế giới – còn cậu thì nắm rõ như lòng bàn tay.
Dĩ nhiên, không phải thứ gì cậu cũng tự tay tạo ra được.
Lượng kiến thức mà Hyeon-seok mang theo cũng có giới hạn.
Nhưng trong những thứ đó, có không ít thứ vừa đơn giản, vừa cực kỳ hữu dụng.
Tương lai, chúng trở thành “kiến thức thường thức mà ai cũng biết”, còn bây giờ…
Chỉ cần một phần nhỏ thôi cũng đủ làm chìa khóa vượt mặt cả thế giới.
“Bước khởi đầu… sẽ là cái này.”
Hyeon-seok khẽ vỗ lên chiếc túi đang đeo.
Chỉ với số nguyên liệu này thì chưa làm được gì. Nhưng nếu thêm một thứ nữa, cậu có thể tạo ra một món đồ “khủng khiếp”.
Thứ đó chính là đôi mắt của con chuồn chuồn sấm sét biến dị.
“Vậy thì… đi săn chuồn chuồn sấm sét thôi nhỉ?”
Dĩ nhiên, với thực lực bây giờ, một mình cậu rất khó hạ gục được chuồn chuồn sấm sét.
Cho nên cậu cần người hỗ trợ.
Và hiện giờ, Hyeon-seok đang trên đường đi gặp những “trợ thủ” tương lai của mình.
Khu vực trước Trung tâm Quản lý Dungeon là một khu phố thương mại nhộn nhịp.
Người qua kẻ lại không ngớt, cửa hàng mọc lên san sát, làm ăn vô cùng phát đạt.
Hyeon-seok bước vào một quán cà phê, chọn một chỗ ngồi.
Không phải cậu “tạt vào” bừa đâu.
Đây chính là địa điểm đã được hẹn từ trước.
“Vẫn chưa tới. Mà, cũng phải thôi, tụi nó qua đây chắc cũng mất kha khá thời gian.”
Hyeon-seok mỉm cười.
Bọn chúng sẽ không thể không đến – không muốn đến cũng phải đến.
Chỉ là chuyện đúng giờ thì… miễn bàn.
Khi nhìn đồng hồ, cậu nhận ra đã trễ hẹn tới ba tiếng.
Cả cậu lẫn phía bên kia, bên nào cũng chẳng thể nói gì nhau chuyện đúng giờ.
Hyeon-seok thong thả gọi một ly cà phê, đặt lên bàn rồi ngồi rà soát lại toàn bộ kế hoạch trong đầu thêm một lần nữa.
Không biết đã trôi qua bao lâu.
Ánh mắt cậu bỗng lóe sáng.
“Cuối cùng cũng tới.”
Hyeon-seok quay đầu nhìn ra ngoài cửa kính.
Từ xa, Choi Chang-su đang hộc tốc chạy về phía quán.
Trên gương mặt hắn là sự sốt ruột xen lẫn khẩn thiết.
“Đã là đàn ông thì giữ chữ tín một chút có phải tốt hơn không.”
Hyeon-seok lẩm bẩm, khóe môi cong lên thành một nụ cười.
Cửa quán bật mở, Choi Chang-su lao vào, đôi mắt đảo một vòng tìm kiếm.
Khi ánh mắt chạm phải Hyeon-seok, hắn mới thở phào một hơi dài, rồi lê bước đến, ngồi phịch xuống ghế đối diện.
Choi Chang-su nhìn Hyeon-seok như muốn ăn tươi nuốt sống.
Giữa hai người, một bầu không khí căng như dây đàn từ từ lan ra.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận