“Rốt cuộc… rốt cuộc mày đã làm cái quái gì vậy? Đã giở trò gì lên cơ thể bọn tao hả?”
“Không có ai khác đi cùng à? Có vẻ chúng không đến mức tuyệt vọng lắm nhỉ.”
Hyeon-seok lầm bầm một cách thản nhiên, còn Choi Chang Su thì nghiến răng, mặt căng cứng như đá.
“Bọn nó đang trốn quanh đây chờ lệnh. Tụi tao mà tập kích thì xử một mình mày có gì khó? Tao nói nhẹ nhàng lần cuối, ngoan ngoãn giao ra đây.”
“Giao cái gì?”
“Còn cái gì nữa! Thuốc giải chứ gì! Tốt nhất là đừng có bịa cái chuyện vĩnh viễn gì đó. Nếu thật sự là vĩnh viễn thì ngay từ đầu tụi tao đã chẳng nhận cái đề nghị điên rồ đó rồi.”
Hyeon-seok gật gù.
“Dù sao thì khả năng đánh giá tình hình của mày cũng không đến mức phế hoàn toàn.”
“Tao không tới đây để nghe mày xỉa xói. Bọn tao điều tra sạch sẽ về mày rồi, nên đừng mơ chuyện bỏ trốn. Hiểu không? Chae Hyeon-seok?”
Hyeon-seok lại gật đầu.
“Thật tiện ghê. Những câu tao định nói, mày nói hộ hết rồi. Nhưng mà, tụi mày định tập kích tao kiểu gì? Giờ không còn ma lực nữa mà? Sáu thằng thường dân đòi tập kích một Player, chuyện này kể cho con chó đi ngang qua nó cũng cười ấy.”
Khóe môi Choi Chang Su nhếch lên một nụ cười lạnh, ánh mắt hắn dán chặt vào Hyeon-seok.
“Sao lại không được? Player cũng là người thôi. Ăn đạn, trúng dao thì chết như nhau cả.”
Hyeon-seok gật đầu thật mạnh. Rồi anh đứng dậy.
“Vậy thì cứ thử xem. Thật ra hơi đáng tiếc đấy. Vì vẫn chưa muộn đâu.”
“Cái gì?”
“Ma lực tụi mày biến mất ấy, chỉ cần uống thuốc giải là hồi lại ngay. Nhưng mà thời gian kéo dài càng lâu thì việc khôi phục sẽ càng khó. Thích giết tao rồi sống cả đời như thế này, không ma lực, thì cứ việc.”
Toàn thân Choi Chang Su run lên bần bật, hắn trừng mắt nhìn Hyeon-seok. Ngược lại, Hyeon-seok còn nhếch môi cười tươi hơn.
“Con người là loài sinh vật thích nghi mà. Chắc rồi cũng quen thôi. Cùng lắm thì sau vài tháng giãy giụa, tụi mày cũng sẽ ‘sống được’ lại ấy mà.”
Nói tới đó, Hyeon-seok quay lưng không chút luyến tiếc. Anh thẳng bước rời khỏi quán cà phê.
Choi Chang Su cuống quýt. Hắn không ngờ đối phương lại quay lưng đi đơn giản như thế. Hắn hốt hoảng bật dậy đuổi theo.
“Đ-đợi đã! Đứng lại, thằng khốn!”
Vừa bước ra khỏi cửa, Choi Chang Su khựng lại trong giây lát. Rồi ngay sau đó, hắn trừng mắt nhìn Hyeon-seok, lộ rõ vẻ giận dữ.
Hyeon-seok đang dựa lưng vào bức tường cạnh cửa, nụ cười nhàn nhạt trên môi. Rõ ràng là anh đã đoán trước mọi chuyện và đứng sẵn ở đó chờ.
“Nghĩ lại thì, cà phê tao vẫn chưa uống hết.”
Hyeon-seok thong thả quay vào trong, ngồi lại chỗ cũ. Anh nhấp thêm một ngụm cà phê, chậm rãi đến mức bất cần.
Cái dáng vẻ ung dung đến phát bực ấy khiến ruột gan Choi Chang Su như muốn sôi trào.
Nhưng lần này hắn không dám hành động hay ăn nói bừa bãi nữa.
“Tiện thể nói luôn, nếu trong vòng 30 phút mà không giải quyết xong, tụi mày sẽ vĩnh viễn mất đi một nửa ma lực. Khá là đáng buồn đấy.”
Choi Chang Su cố nuốt cục giận đang trào lên, khàn giọng nói thấp.
“Tao… sẽ làm theo lời mày. Đưa thuốc giải đây.”
“Nghe không rõ lắm.”
Nói thế, Hyeon-seok đảo mắt nhìn quanh. Không đời nào Choi Chang Su tới đây một mình. Điều đầu tiên anh phải làm là xác định chính xác vị trí của năm tên còn lại.
‘Cảm giác căng thế này… cũng không tệ.’
Trong tình huống này, bên kia hoàn toàn có thể chọn cách tập kích. Đúng là bây giờ bọn chúng không có ma lực, nhưng chỉ cần có súng với dao, việc giết một Player không phải chuyện không thể.
Vả lại, đối với Player, chuyện kiếm súng đạn không hề khó.
Cảm giác mà Hyeon-seok đã trui rèn suốt hàng chục năm vẫn vận hành y như anh muốn.
Và có lẽ, chừng nào anh chưa buông bỏ, nó sẽ tiếp tục sắc bén hơn nữa, không những giữ nguyên mà còn được mài giũa ngày một cực hạn.
‘Ít nhất… bốn thằng thì tìm ra rồi, còn một thằng vẫn chưa ló mặt.’
Đồng đội của Choi Chang Su tổng cộng là năm đứa. Trừ hắn ra, lẽ ra bây giờ quanh đây phải có thêm năm tên nữa.
Dù anh có tập trung cảm giác đến mức nào thì cũng chỉ xác định được bốn bóng. Một tên vẫn hoàn toàn mất hút.
‘Gặp trường hợp này thì đáp án chỉ có một.’
Nghĩa là tên còn lại đang chờ sẵn ở nơi nằm ngoài tầm cảm giác của anh.
Khả năng cao là nó đang đợi trên tầng thượng một tòa nhà cách xa, chuẩn bị cho một phát bắn tỉa.
‘Chuẩn bị kỹ thật.’
Khóe môi Hyeon-seok hơi nhếch lên. Bắn tỉa là kiểu tấn công đáng sợ với bất cứ ai. Nhưng riêng với Hyeon-seok thì lại là chuyện khác.
Bởi vì vào đúng khoảnh khắc tên bắn tỉa siết cò, sát khí của hắn sẽ xuyên thẳng qua điểm ngắm, tạo nên một cảm giác nhói buốt như có ai chọc thẳng vào điểm đó. Anh có thể cảm nhận được.
Thứ khiến Hyeon-seok khó xử và đau đầu hơn nhiều lại là kiểu xả đạn loạn xạ.
Nếu đối phương dùng thứ như súng máy quét sạch một vùng, thì chẳng còn khe hở để né hay phản ứng gì nữa.
Khi đó, cách duy nhất là dùng năng lực mà chặn.
Và hiện tại, Hyeon-seok vẫn chưa có loại năng lực ấy. Dù sớm muộn gì rồi anh cũng sẽ có thôi.
Dù sao thì, sau khi xác định hết vị trí của đối thủ, Hyeon-seok quay sang Choi Chang Su, nói:
“Mày vừa bảo sẽ làm theo tất cả những gì tao nói đấy hả?”
Ánh mắt Hyeon-seok sắc lạnh đến mức khiến Choi Chang Su giật nảy. Hắn vô thức chùn người lại.
‘Tên này thật sự mới hai mốt tuổi á? Một thằng Player mới thức tỉnh chưa lâu mà khí thế kiểu gì thế này?’
Trong khoảnh khắc đó, hắn thực sự đã lầm tưởng mình đang đối mặt với một Player lão luyện.
Dù nói là lão luyện đi nữa, thì Player cũng chỉ mới xuất hiện được ba năm trở lại đây. Cùng lắm là Player đời đầu, ba năm kinh nghiệm.
Nhưng từng ấy năm sinh tử vật lộn trong Dungeon không phải chuyện đùa. Những người như thế chỉ cần đứng yên thôi là đã tự nhiên tỏa ra một thứ áp lực đè nén xung quanh.
Thứ mà Choi Chang Su cảm nhận từ ánh mắt Hyeon-seok lúc này, chính là cái ‘aura’ đó.
“Vậy thì, gọi hết đám của mày lại đây ngay đi. Tao nói rồi đấy. Không uống thuốc giải trong vòng 30 phút, tụi mày mất nửa ma lực là cái chắc.”
“Đó không phải đang đùa à? Thật hả?”
“Mày thấy tao giống loại người thích đùa lắm à?”
Mặt Choi Chang Su méo xệch. Nếu chuyện đó là thật thì toang thật rồi. Uống thuốc giải mà mất đi một nửa ma lực thì khác gì phế luôn.
Ma lực là thứ quan trọng nhất với một Player. Ma lực càng lớn thì càng mạnh, ít thì yếu.
Nếu chỉ vì do dự mà để ma lực bị chặt phân nửa, đồng đội sẽ oán hắn đến mức nào?
Hắn vội vã lao ra ngoài quán cà phê, điên cuồng vẫy tay. Đó là một trong những tín hiệu đã được giao hẹn trước.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận