Tín hiệu ấy, trên lý thuyết, là ‘tấn công’. Nhưng bọn chúng không có riêng tín hiệu ‘tập hợp’, nên giờ đành chấp nhận dùng tạm.
Bốn người từ bốn hướng khác nhau vội vã chạy tới. Trước khi họ kịp nhào vào đánh Hyeon-seok, Choi Chang Su đã hét lên.
“Dừng lại! Cứ qua đây trước đã!”
Vừa gào lên, Choi Chang Su vừa đảo mắt nhìn đồng đội, rồi bất giác trợn tròn mắt.
“Chết cha! Myung Seok!”
Hắn giật mình ngoái đầu, nhìn về phía tầng thượng tòa nhà mà Park Myung Seok đang nấp.
Ngay khoảnh khắc đó, một tiếng động sắc lạnh vang lên, ngay sau là tiếng kính vỡ loảng xoảng.
Ping! Choang!
Ngay khi nhận tín hiệu tấn công, Park Myung Seok đã lập tức bóp cò. Trình độ bắn tỉa của hắn rất đáng gờm. Khả năng trúng đạn là cực cao.
Ban đầu đâu có định đẩy sự việc tới nước này. Nhưng rốt cuộc, vô tình lại biến thành một cú bắn bất ngờ, đúng lúc đối phương phần nào đã buông lỏng cảnh giác.
“Khốn kiếp… chết tiệt!”
Choi Chang Su đấm mạnh vào tường.
Bốp!
“Khự!”
Đau nhói lan khắp cánh tay. Nếu hắn còn ma lực, có lẽ cả tòa nhà đã rung lên. Nhưng giờ ma lực trống rỗng, chỉ có mỗi nắm đấm là lãnh đủ.
Đau muốn xé thịt. Nhưng tình hình bây giờ còn đau hơn nắm đấm nhiều.
“Ma lực đã mất rồi biết đào đâu ra lại bây giờ? Thằng Myung Seok chết tiệt! Chưa nhìn rõ tình hình mà dám bóp cò luôn là sao?!”
Dĩ nhiên, Park Myung Seok chỉ làm đúng theo tín hiệu quy ước. Nhưng đầu óc Choi Chang Su đang rối tung, hắn chẳng còn tâm trí mà phân tích phải trái nữa. Chỉ còn lại sự hoảng loạn và phẫn nộ dâng trào.
“Nhìn mặt mày thì chắc không phải mày cũng tính trước vụ này đâu nhỉ. Vậy coi như cả mày cũng không ngờ nổi tới bước này.”
Giọng nói vang lên từ phía sau làm cả người Choi Chang Su cứng đờ. Một luồng lạnh toát chạy dọc sống lưng.
Hắn gượng gạo quay đầu, cổ cứng như gỗ, nhìn về phía phát ra tiếng nói.
“Ợc!”
Hắn bật lùi lại mấy bước, suýt nữa thì ngã. Hyeon-seok đang đứng đó, trông chẳng hề hấn gì.
Không, nói là chẳng hề hấn gì cũng không đúng. Trên người anh lấm tấm bụi đất. Nhìn như vừa lăn một vòng trên mặt đất.
‘Không thể nào… hắn né được ư? Né được phát bắn tỉa của Myung Seok? Trong tình huống đó?’
Trong khi Choi Chang Su còn đang há hốc miệng vì sốc, Hyeon-seok cất tiếng.
“Định để nó như vậy luôn à?”
Hyeon-seok hất cằm ra hiệu. Theo phản xạ, Choi Chang Su lại quay nhìn lên tầng thượng.
Park Myung Seok đang chĩa khẩu súng có gắn ống giảm thanh về phía này. Còn Hyeon-seok thì khéo léo dùng thân Choi Chang Su làm tấm chắn, khéo đến mức lệch hẳn khỏi đường ngắm của hắn.
Đến lúc này, Choi Chang Su mới hiểu chuyện gì đang diễn ra. Hắn vẫy tay loạn xạ với sức lực như muốn xé gió.
Ngay sau đó, Park Myung Seok hạ súng xuống. Choi Chang Su càng ra sức vẫy tay ra hiệu cho hắn mau tới đây. Động tác lớn đến mức người đi đường xung quanh đều quay lại nhìn hắn chằm chằm.
Hyeon-seok lặng lẽ kéo giãn khoảng cách, tách ra như thể không liên quan gì đến nhóm kia.
Mấy tên đồng bọn của Choi Chang Su cũng vội bắt chước, làm ra vẻ như chẳng phải đi chung.
Đợi đến khi hiểu hết tình huống, mặt Choi Chang Su đỏ bừng, hắn lườm nguýt đồng đội như muốn ăn tươi nuốt sống.
Dĩ nhiên, cảnh đó cũng không kéo dài được lâu. Bởi vì chẳng bao lâu sau, Park Myung Seok đã chạy tới. Cả nhóm lại theo nhau quay vào quán cà phê.
“Cái này… là thuốc giải hả?”
Choi Chang Su nhìn chằm chằm viên ngọc màu lục trong lòng bàn tay, thì thầm.
Đám đồng bọn của hắn cũng y như vậy. Viên thuốc giải mang một thứ màu xanh kỳ quái, nhìn thôi đã thấy rờn rợn, chẳng ai dám bỏ ngay vào miệng.
Quan trọng hơn hết, dựa vào cái gì mà bọn hắn phải tin đây là thuốc giải thật?
Từng ánh mắt nghi ngờ liên tục lướt qua giữa Hyeon-seok và những viên ngọc.
Hyeon-seok nhìn thái độ ấy chỉ khẽ ngả người ra sau, tựa lưng vào ghế với vẻ chán chường.
“Giờ thì… chắc còn khoảng năm phút nữa? Cũng tùy cơ địa từng người, có khi đã muộn mất một vài đứa rồi cũng nên.”
Câu đó như nhát dao kết liễu.
Bọn họ đã nếm trải cảm giác ma lực biến mất – cái trống rỗng, tuyệt vọng và suy sụp ấy – một cách thấm thía.
Nỗi tuyệt vọng đó đến giờ vẫn chưa tan. Với tâm trạng hiện tại, bọn họ có cảm giác cả đời này mình cũng chẳng thoát khỏi vực sâu ấy được nữa.
Chính vì đang ở đáy như vậy, nên lựa chọn lúc này trở nên dễ dàng hơn nhiều. Đang ở tận cùng rồi, có tệ hơn được nữa đâu?
Cả sáu người đồng loạt bỏ thuốc giải vào miệng.
“Khậc!”
Tiếng rên phát ra cùng lúc. Vị đắng của thuốc giải thật sự kinh khủng đến mức không tưởng.
Nhưng hiệu quả cũng rõ ràng hệt như cái vị kinh hoàng đó.
‘Khốn thật. Sao tao cảm giác như cái đắng này tràn xuống tận ruột vậy?’
Không hiểu sao, từ viên thuốc đang trôi xuống thực quản, vị đắng vẫn không ngừng dâng lên. Không chỉ là đầu lưỡi, mà như chính thành thực quản cũng biết… nếm đắng.
Họ hoàn toàn không hiểu nổi nguyên lý. Chỉ biết rằng nơi nào vị đắng đi qua, nơi đó lại được lấp đầy bằng thứ ma lực dịu êm thơm ngát.
“Haa…”
Cảm giác ma lực tuôn tràn khắp cơ thể, len vào từng ngóc ngách như thế, thật sự phê đến rùng mình. Một thứ khoái cảm ghê gớm, khó mà diễn tả thành lời, kích thích từng đầu dây thần kinh.
Bọn họ cố nén những tiếng rên khoái trá muốn bật ra. Nhưng rồi dẫu có cố, một vài tiếng rỉ rên vẫn lén lút thoát khỏi kẽ môi.
Khung cảnh lúc này trông thật kỳ dị.
Hyeon-seok lùi lại, giữ khoảng cách với cả nhóm.
Một lúc sau, người lấy lại tỉnh táo đầu tiên là Choi Chang Su. Hắn đổ người ra ghế như sắp tan chảy, mắt nhìn trân trân lên trần nhà, rồi từ từ quay đầu sang nhìn Hyeon-seok.
Trong mắt hắn giờ lóe lên tia sáng dữ tợn.
“Đúng là thuốc giải thật. Ma lực đã trở lại, đầy đủ, rõ ràng.”
Những đồng đội khác cũng lần lượt ngẩng đầu và ngồi dậy. Ma lực cuồn cuộn trào lên, lan khắp cơ thể khiến ai nấy đều không kiềm chế nổi, ánh nhìn đều dồn cả về phía Hyeon-seok.
“Rồi, giờ thì vị ‘Player ngây thơ’ của chúng ta định làm gì tiếp đây?”
Choi Chang Su nhếch môi cười, từng chữ như được hắn nhả ra qua kẽ răng, ánh mắt ngập tràn sát khí dán chặt lên người Hyeon-seok.
Hyeon-seok thì chỉ cười toe.
“Ai bảo tao ngây thơ?”
Tim Choi Chang Su hụt một nhịp. Nụ cười mà Hyeon-seok vừa nở ra, hắn đã từng thấy trong Dungeon.
“Ực.”
Hắn nuốt khan một cái.
Điềm báo xấu hệt như một cơn bão đen đặc, đang ào ạt kéo tới…
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận