Tuy rằng Giang Thạch biết đại bộ phận tinh nhuệ của tổng bộ Chân Võ Quan bị Dương Hồng Thiên rút đi, nhưng quan chủ vẫn còn, không đến mức nghèo túng như vậy, bị một ít thổ phỉ đánh tới cửa chứ?
Quan chủ Xích Dương đạo nhân, tu vi võ đạo sâu không lường được, trong phạm vi mấy trăm dặm đều là uy danh hiển hách.
Chẳng lẽ ngay cả một đám thổ phỉ cũng ứng phó không được?
Điều này hoàn toàn không đúng!
-Các ngươi là ai?
Giang Thạch cầm Lang Nha Bổng, mở miệng hỏi.
"Tiểu tử, là chúng ta đang hỏi ngươi, ngươi con mẹ nó sao nói nhảm nhiều như vậy? mau mau nói ra lai lịch của ngươi, nếu không loạn đao chặt xuống, cho ngươi hóa thành thịt băm!"
Một tên thổ phỉ thoạt nhìn sắc mặt ngăm đen, cầm trường đao trong tay, mở miệng quát to.
-Được rồi.
Sắc mặt Giang Thạch không chút thay đổi, đi về phía trước, nói: "Ta gọi Giang Thạch, cũng là người giống các ngươi, đều là xuất thân thổ phỉ..."
-Nói bậy, bây giờ Hoang Châu lục lâm tụ nghĩa, làm sao chúng ta chưa từng gặp qua ngươi?
Tên thổ phỉ quát to: "Tiểu tử này không thành thật, mau giết hắn!’’
Đông đảo đám thổ phỉ bên người đều nhào tới.
Ánh mắt Giang Thạch lạnh lẽo, Lang Nha Bổng vung lên, nhanh chóng xông qua, trực tiếp hung hăng quét qua, Lang Nha Bổng trầm trọng khó lường quả thực chính là đại hung khí nhân gian.
Rầm!
-Không!
Những tiểu thổ phỉ này một cái đối mặt đã bị hắn đánh cho bay tứ tung kêu thảm thiết, gân xương đứt, vô cùng thê thảm.
Hơn mười tên thổ phỉ rất nhanh đã bị quét sạch không còn, chỉ còn lại tên thổ phỉ diện mạo ngăm đen kia.
Đối phương hoảng sợ, vô cùng hoảng sợ, vội vàng quỳ xuống đất: "Hảo hán tha mạng, tất cả mọi người là người một nhà, ta là Nhị Long Sơn..."
-Nhị Long Sơn?
Giang Thạch nhíu mày.
-Lại là cái này?
Nhớ rõ lúc trước lần đầu tiên tiến vào Thiết Thạch Thành, có thổ phỉ ngang nhiên đánh cướp đánh xe tù, chính là Nhị Long Sơn làm.
Bây giờ bọn họ lại dám bao vây Chân Võ Quan?
-Các ngươi tới bao nhiêu người? Xích Dương đạo nhân thế nào? Lấy thực lực của các ngươi có thể bắt được Xích Dương đạo nhân?
Giang Thạch hỏi.
"Chúng ta tới năm sáu trăm người, không chỉ có Nhị Long Sơn chúng ta, cũng có các hảo hán khác đang hỗ trợ, Xích Dương đạo nhân... Xích Dương đạo nhân hẳn là còn chưa có chết..."
Tên thổ phỉ sợ hãi đáp lại.
-Còn chưa chết? Ý là các ngươi thật sự đã bắt được hắn?
Giang Thạch hỏi.
-Hẳn là... hẳn là sắp bắt được rồi.
Tên thổ phỉ run giọng nói.
-Mẹ nó, một năm một mười nói cho rõ ràng, đừng có ta hỏi một câu, ngươi nói một câu.
Giang Thạch giận dữ.
-Vâng, hảo hán.
Tên thổ phỉ kia hoảng sợ, vội vàng nhanh chóng đem tiền căn hậu quả nói một lần.
Thì ra đoạn thời gian trước, bởi vì một vị đương gia của Nhị Long Sơn chết thảm liền kết thù hận với Chân Võ Quan, hơn nữa có Chân Võ Quan tồn tại, đối với thổ phỉ trên các đỉnh núi khác thủy chung là một uy hiếp.
Cho nên sau khi các Trại Sơn Tặc khác bí mật quan sát một thời gian ngắn, phát hiện trong quan đã sớm trống rỗng, lực lượng tinh nhuệ ít đến đáng thương, lúc này mới quyết định động thủ với Chân Võ Quan.
Bất quá trong quan mặc dù đã trống rỗng, thế nhưng tu vi võ đạo của quan chủ Xích Dương đạo nhân cũng tuyệt không thể khinh thường, vì có thể mau chóng bắt được Chân Võ quan, đoạn thời gian trước bọn họ uy hiếp một tên đệ tử nội môn, để cho tên đệ tử nội môn kia hạ thập hương nhuyễn cân tán ở trong nước trà của quan chủ Xích Dương đạo nhân.
Lúc này bọn họ mới dám quy mô giết vào Chân Võ Quan.
Bây giờ toàn bộ Chân Võ Quan chỉ còn lại có hai vị trưởng lão, hơn mười tên đệ tử nội môn còn đang đau khổ ngăn cản, nhưng không được bao lâu, sẽ bị triệt để bắt được.
-Thì ra là thế, các ngươi hạ độc!
Giang Thạch nheo mắt, nói: "Cái tên đệ nội môn hạ độc quan chủ tên là gì?"
-Gọi Phương Vân!
Tên thổ phỉ kia vội vàng mở miệng.
-Vậy lần này các ngươi đến có bao nhiêu cao thủ, đều ở cảnh giới nào?
Giang Thạch tiếp tục hỏi.
"Cao thủ như mây, cảnh giới cũng là sâu không lường được, như Đại đương gia Nhị Long Sơn ta sớm đã là cao thủ Nhập Kình quan thứ mười, Những đương gia khác như Thanh Ngưu Sơn, Mãnh Hổ Sơn, cơ hồ cũng đều ở quan thứ mười.’’
Tên thổ phỉ đáp lại.
-Vậy sao?
Giang Thạch cười lạnh, nhấc hắn lên khỏi mặt đất, nói: "Đi, dẫn đường cho lão tử!’’
-Vâng, hảo hán.
Tên thổ phỉ kia vội vàng mở miệng.
Cứ như vậy hai người một trước một sau, đi về phía nội môn Chân Võ Quan.
Dọc đường, quả nhiên thấy được không ít thân ảnh thổ phỉ.
Có một ít thổ phỉ thấy người một nhà lại đây, cũng không nghĩ nhiều, trực tiếp cho đi, nhưng có chút thổ phỉ thì là mở miệng hỏi thăm một hai, không một ngoại lệ, phàm là dám mở miệng hỏi thăm, cơ bản đều bị Giang Thạch một bả đập chết.
Không lâu lắm.
Bọn họ rốt cục tiến vào trong tổng bộ Chân Võ Quan.
Chỉ thấy bên trong quảng trường rộng lớn, máu chảy đầy đất, thi thể rải rác, khắp nơi đều là mùi tanh gay mũi, có thi thể của thổ phỉ, cũng có thi thể đệ tử nội môn Chân Võ quan
Phía trước nhất của khu vực đại điện, càng là có không ít bóng người tụ tập.
Mấy trăm tên thổ phỉ, hung thần ác sát, cầm các loại vũ khí như đại đao trường mâu trong tay, đem toàn bộ đại điện vây chật như nêm cối.
Khu vực cửa đại điện, còn lại là hai vị trưởng lão đã cả người là máu, khuôn mặt trắng bệch, cầm trường kiếm trong tay, dựa vào cùng một chỗ, trợn tròng mắt, nhìn về phía mọi người.
Ở bên cạnh bọn họ, còn sót lại hơn mười tên đệ tử nội môn, cũng là mang các loại thương tích, mặt lộ vẻ tuyệt vọng.
-Nhị Long Sơn, Mãnh Hổ Sơn, thanh Ngưu Sơn, các ngươi thật to gan!
Xích Vân trưởng lão gầm lên.
"Ha ha ha, con mẹ nó, đến bây giờ, các ngươi còn dám thả ra ngoan thoại, thật sự là không biết sống chết, Xích Vân, Xích Hổ, ta biết các ngươi công lực cao thâm, nhưng là ta xem các ngươi còn có thể kiên trì tới khi nào, hôm nay chúng ta có nhiều hảo hán như vậy ở đây, chính là cứng rắn mệt mỏi cũng có thể mệt chết các ngươi!"
Một trận cười điên cuồng tùy ý phát ra từ miệng tên hán tử tay cầm song chùy này.
Chính là Tam đương gia của Nhị Long Sơn, Khuê Dũng.
Trước đó không lâu, hắn vừa mới được người từ cứu ra trong thành.
"Hắc hắc, Xích Vân, Xích Hổ, chẳng lẽ đến bây giờ các ngươi vẫn không hoài nghi, vì sao quan chủ của các ngươi lại thân trúng kịch độc sao?"
Từng đợt tiếng cười quái dị phát ra.
Ở lối ra chính là một vị nam tử khôi ngô thân hình vô cùng cao lớn, ước chừng chừng cap hai thước hai, mặt mang cười lạnh, một đôi mắt lóe ra ánh sáng màu vàng nhạt, nhìn về phía trước.
Chính là Đại đương gia Nhị Long Sơn - Vương Huyền có tu vi Nhập Kình quan thứ mười.
-Các ngươi dùng phương pháp gì hạ kịch độc?
Xích Hổ trưởng lão gầm lên.
-Phương pháp gì? Còn phải nhờ nhân tài Chân Võ Quan các ngươi vất vả bồi dưỡng ra.
Vương Huyền châm chọc cười nói, ánh mắt quét về phía trước.
Trong hơn mười tên đệ tử nội môn còn sót lại kia, nhất thời có một người thân hình chấn động, sắc mặt biến ảo kịch liệt, cúi đầu xuống.
Trong lòng Xích Vân, Xích Hổ kinh sợ, quả thực không dám tin.
Có gian tế?
-Các ngươi sắp xếp gian tế ở Chân Võ Quan ta?
"Gian tế cũng không dám nhận, ta chỉ là hơi uy hiếp một hai mà thôi, Phương Vân, ngươi nói đúng không?’’
Vương Huyền trực tiếp cất tiếng cười ha hả.
Xích Vân, Xích Hổ, cùng hơn mười tên đệ tử nội môn ở bên cạnh, tất cả đều cả kinh, vội vàng quay đầu quét nhìn lại, trong lòng lạnh như băng.
-Lại là Phương Vân!
-Phương Vân hạ kịch độc cho quan chủ?
-Phương Vân, ngươi muốn chết!
Xích Vân giận tím mặt, lao ra một bước dài, đánh thẳng vào Phương Vân ở trong đám người.
Phương Vân sắc mặt vặn vẹo, rốt cục không hề che giấu, thân thể nhảy lên, nhảy ra từ trong đám người Chân Võ Quan, trực tiếp rơi vào trước quần phỉ, quay đầu liền bái hướng về Vương Huyền.
-Đại đương gia!
-Ừ, rất tốt.
Vương Huyền cười ha hả nói.
-Phương Vân nghịch đồ, ngươi dám phản bội sư môn?
Xích Hổ đạo nhân rống giận mở miệng.
-Sư tôn, ta cũng bị ép buộc.
Phương Vân quay đầu, cắn răng mở miệng.
-Hay cho câu ngươi bị ép buộc, ta muốn xé sống ngươi!
Xích Hổ rống giận.
"Được rồi, hôm nay đại cục đã định, Chân Võ Quan nhất định diệt, Phương Vân, từ nay về sau, ngươi chính là ta Lục đương gia Nhị Long Sơn, ngươi yên tâm, tiểu tình nhân kia của ngươi ta lập tức sẽ trả lại cho ngươi."
Vương Huyền cười ha hả nói.
Ở bên cạnh, hai thổ phỉ sơn trại khác cũng đều mang theo nụ cười nồng đậm.
-Hắc hắc, Vương Huyền lão đệ, cũng đừng quên chỗ tốt của chúng ta!
"Không sai, Chân Võ Quan bị diệt, bí tịch cùng tài sản bên trong, chúng ta muốn chia đi một nửa!"
-Yên tâm, hôm nay chỉ cần tiêu diệt Chân Võ Quan, tất cả mọi người đều có thịt ăn!
Vương Huyền lộ ra vẻ mặt nhe răng cười, mắt thấy thời gian chênh lệch không nhiều lắm, quyết định tự mình động thủ giải quyết hai tên trưởng lão, trực tiếp tiếp nhận một cây hắc sắc đại phủ từ một bên, liếm liếm đầu phủ, cười nhẹ nói: "Hai vị lão đạo, các ngươi có cảm giác được có chút hoa đầu chóng mặt hay không?"
Trong lòng Xích Vân, Xích Hổ cả kinh, vội vàng vận công cảm ứng, nhất thời lảo đảo.
Bọn họ cũng trúng độc?
Khi nào?
Khó trách đối phương vẫn luôn kéo dài thời gian!
-Hắc hắc......
Vương Huyền phát ra tiếng cuồng tiếu, nói:
- Hôm nay bổn tọa tự mình tiễn các ngươi lên đường!
Hắn bước thẳng về phía trước.
-Mẹ nó, đến sớm không bằng đến đúng lúc, thật đúng là để cho ta đụng tới.
Trong miệng Giang Thạch ngậm một cọng rơm rạ, tại dưới sự dẫn dắt của tên thổ phỉ sắc mặt ngăm đen kia, rốt cục xuất hiện ở không xa, sau đó nhấc lên tên thổ phỉ sắc mặt ngăm đen kia trong tay, trực tiếp hung hăng nện về phía trước.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận