"Chúng ta là thôn dân của thôn xóm phụ cận, vốn là lên núi hái dược liệu, kết quả thời điểm đi ngang qua Thái Tham Trấn, muốn nhân tiện đi vào nhìn xem Thái Tham Trấn còn có đồ vật giá trị nào lưu lại hay không, nhất thời vô ý va chạm hảo hán, hi vọng hảo hán chớ trách."
Một hán tử mặc áo ngắn, giọng bối rối mở miệng nói.
-Đúng vậy hảo hán, chúng ta thật sự là người thôn xóm phụ cận, không tin có thể theo chúng ta trở về xem.
Một vị hán tử khác cũng vội vàng mở miệng.
-Vậy sao?
Giang Thạch đánh giá bọn họ cẩn thận, chỉ thấy bọn họ cầm xiên thép, đao củi trong tay, phía sau còn có giỏ trúc, tựa hồ thật sự là vào núi hái dược liệu.
-Thái Tham trấn đã xảy ra chuyện gì?
Giang Thạch hỏi.
-Năm ngày trước, một đám sơn phỉ Thanh Long Sơn xuống núi, một đêm quét sạch Thái Tham Trấn.
Hán tử mặc áo ngắn mở miệng.
Giang Thạch âm thầm nhíu mày.
Quả nhiên như thế.
Trong lòng hắn suy tư một hồi, bỗng nhiên nhìn đám hán tử này, nói: "Các ngươi vừa mới nói, các ngươi là lên núi hái dược liệu? Nói như vậy các ngươi đều là dược dân.’’
-Đúng vậy hảo hán.
Một vị hán tử mở miệng.
"Vậy trong thôn các ngươi cũng có dược liệu?"
Giang Thạch hỏi.
-Cái này......
Mấy người nam tử liếc nhau, trong lòng thấp thỏm.
"Không cần lo lắng, ta sẽ không làm gì đối với các ngươi, ta chuẩn bị mua một chút dược liệu chỗ các ngươi, không biết các ngươi có bán hay không?"
Giang Thạch mở miệng, trực tiếp lấy một ít bạc vụn từ trong ngực ra, ném xuống làm tiền đặt cọc.
-Không biết tráng sĩ cần loại dược liệu nào?
Một vị hán tử nhặt bạc vụn lên, cẩn thận hỏi.
Lúc này Giang Thạch nói ra mấy cái tên.
Không thể nghi ngờ đây đều là dược liệu dùng để tu luyện [Xích Dương Đoán Thể Quyết].
Sắc mặt mấy tên hán tử kia lập tức biến ảo, tựa hồ đang do dự phân vân.
Nhưng vừa nhìn thấy bạc trong tay, rất nhanh vẫn buông tâm thần.
-Không giấu tráng sĩ, trong thôn chúng ta quả thật có mấy loại dược liệu này.
Hán tử mặc áo ngắn nói.
-Vậy là tốt rồi, làm phiền dẫn đường, yên tâm, ta tuyệt đối sẽ không bạc đãi các ngươi.
Giang Thạch mỉm cười.
Mấy vị hán tử chậm rãi gật đầu.
Dọc đường, Giang Thạch trực tiếp hướng bọn họ hỏi thăm tình huống đại khái ở phụ cận.
"Tráng sĩ có điều không biết, bây giờ dược dân chúng ta sinh hoạt đã càng ngày càng khó, thời điểm trước kia, mọi người còn có thể thông qua vào núi hái đan dược đổi chút tiền tài sống qua ngày, nhưng bây giờ tất cả dược liệu đều nhất định phải nộp lên quân đội, cho quân đội chọn lựa qua một lượt, còn thừa mới là quy về chúng ta, mấu chốt là quân đội mang dược liệu đi đều là những loại dược liệu trụ cột kinh tế của chúng ta, cho nên bây giờ chúng ta sống qua ngày cũng khó."
Tên hán tử mặc áo ngắn thở dài, dừng một chút nói: "Sau này ta mới biết được, dược liệu quân đội lấy đi đều vô cùng quan trọng, đều là sử dụng trong quá trình tập võ, tựa hồ bọn họ không muốn để những dược liệu này tiếp tục lưu thông trong dân gian."
-Vậy sao?
Giang Thạch mặt không chút thay đổi mở miệng.
"Ta xem dược liệu tráng sĩ cần mua cũng đều là cấm vật, may mà đời đời thôn chúng ta đều lấy việc hái đan dược mà sống, nhà nhà đều tư tàng không ít, cho nên mới có thể cung cấp cho tráng sĩ."
Hán tử kia nói.
-Yên tâm, chỉ cần có thể lấy dược liệu cho ta, phương diện tiền tài dễ thương lượng.
Giang Thạch mở miệng.
Trong lòng hắn nhanh chóng suy tư.
Quân đội lũng đoạn dược liệu phỏng chừng cũng là bước đầu tiên.
Nếu là thiên hạ đại loạn trong thời gian dài, phỏng chừng những thứ khác cũng đều sẽ lần lượt bị bọn họ lũng đoạn.
Dân chúng lầm than, mới chỉ bắt đầu......
Nửa canh giờ sau.
Giang Thạch dưới sự dẫn dắt của hai người, rốt cục đi tới một sơn thôn nhỏ dưới chân núi.
Thôn xóm không lớn, ước chừng có trăm hộ gia đình.
Vừa mới trở về, trong thôn liền có không ít người hội tụ lại đây.
-Nhị Hổ Tử đã trở lại?
-Lần này có hái được thứ gì tốt không?
"Con mẹ nó, quân đội bây giờ quản càng ngày càng nghiêm, đối ngoại cái rắm cũng không dám thả, đối nội thì liều mạng chèn ép!"
‘’Trong Phong thành, sơn tặc cùng nghĩa quân khắp nơi đều có, cũng không thấy bọn họ đi trấn áp, hết lần này tới lần khác nhìn chằm chằm mấy cây dược liệu trong tay chúng ta?"
Nhiều dân làng phàn nàn.
Nhưng rất nhanh bọn họ đã nhìn thấy Giang Thạch cưỡi trên chiến mã, tay cầm lang nha bổng, nhất thời sắc mặt hơi ngẩn ra.
-Đây là......
-Trưởng thôn, vị tiểu huynh đệ này tên là......
Hán tử mặc áo ngắn chạy đến trước mặt một vị lão giả bốn năm mươi tuổi, vừa muốn mở miệng giới thiệu, bỗng nhiên dừng lời nói lại, vội vàng nhìn về phía Giang Thạch.
-Tại Hạ Giang Thạch, chỉ là một tên vô danh tiểu tốt, đến đây mua một ít dược liệu, các vị yên tâm, tại hạ tuyệt đối sẽ không nhiều lời với bên ngoài.
Giang Thạch mở miệng.
Vị lão giả kia nghiêm nghị trong lòng, gắt gao nhìn chằm chằm Lang Nha Bổng trong tay Giang Thạch.
Cây lang nha bổng to lớn này, trọng lượng cũng không thấp......
Và nó dính đầy máu.
Nam tử này chắc chắn đã giết người.
Trong lòng hắn có chút oán giận đám người Nhị Hổ Tử không nên đem loại người không rõ thân phận này mang vào thôn xóm.
Bất quá bây giờ đối phương đều đã tới, nếu như hắn trực tiếp cự tuyệt hoặc xua đuổi, chỉ sợ sẽ chọc giận nam tử này, đến lúc đó tất nhiên phải mang đến tai ương huyết quang cho sơn thôn.
-Được rồi, không biết tráng sĩ cần loại dược liệu gì?
Lão giả hỏi.
-Có thể đổi chỗ khác nói chuyện không?
Giang Thạch mỉm cười.
Nhiều người tai tạp, vẫn là hơi chút tránh một chút thì tốt hơn.
Thôn trưởng chậm rãi gật đầu, cuối cùng dẫn Giang Thạch tới chỗ ở của mình.
Giang Thạch xoay người xuống ngựa, mang theo lang nha bổng, đi vào đại sảnh, nói thẳng dược liệu mình cần.
Thôn trưởng nhất thời nhíu mày, trong lòng nặng nề, nhìn thoáng qua Giang Thạch.
Quả nhiên đều là dược liệu tập võ cần dùng!
Và......
Vẫn là loại dùng để tu luyện ngạnh công!
-Hảo hán, dược liệu chúng ta cũng có, bất quá phương diện giá cả......
Hắn cũng không dám cự tuyệt, bởi vì khi đi trên đường đám người Nhị Hổ Tử đã đem toàn bộ mười mươi câu chuyện kể cho hắn.
-Yên tâm, giá cả dễ nói.
Giang Thạch lấy ra một tờ ngân phiếu một ngàn lượng, đặt ở trên bàn.
Trưởng thôn nheo mắt, hít một hơi, nói: "Đợi lão hủ ra ngoài thu thập giúp ngươi.’’
-Trưởng thôn, càng nhiều càng tốt, còn nữa, gần đây Ta có thể sẽ ở lại đây, giúp Ta sắp xếp chỗ ở.
Giang Thạch mở miệng.
-Sống ở đây?
Trưởng thôn giật mình.
-Đúng vậy, ta muốn lưu lại một đoạn thời gian!
Giang Thạch mở miệng.
Thôn trưởng gật đầu lần nữa, thu hồi ngân phiếu trên bàn, trực tiếp đi ra ngoài.
Không có chuyện gì bất ngờ xảy ra tiếp theo.
Giang Thạch rất nhanh được trưởng thôn phái người an bài chỗ ở, đặt chân vào một gian phòng có sân vườn.
Gần chạng vạng tối, trưởng thôn xách hai cái túi vải tiến vào chỗ ở của Giang Thạch.
-Hảo hán, ngươi xem những thứ này đủ chưa?
Trưởng thôn mỉm cười.
Ánh mắt Giang Thạch lóe lên, tiến lên kiểm tra cẩn thận, rất nhanh liền nhíu mày.
Dược liệu không nhiều lắm, kém không nhiều lắm có thể dùng được ba bốn lần.
Trưởng thôn này có phải vẫn còn cất giấu tàng tư hay
-Tốt, ta dùng trước xem, kính xin thôn trưởng tiếp tục thu thập giúp ta.
Giang Thạch mở miệng.
-Lão hủ tận lực.
Thôn trưởng cười nói.
-Đúng rồi, sau này đừng gọi ta là hảo hán nữa, trực tiếp gọi tên ta là được.
Giang Thạch mở miệng.
-Cái này... ta vẫn là gọi ngươi Giang tiểu huynh đệ đi?
Thôn trưởng chần chờ nói.
Giang Thạch nhẹ nhàng gật đầu.
Trưởng thôn nhanh chóng cáo từ rời đi.
Giang Thạch trực tiếp bắt đầu đun nước ở trong viện, tiến hành tu luyện.
Không bao lâu, một thùng thuốc tắm lớn đã chuẩn bị xong.
Hắn cởi quần áo, toàn thân trực tiếp ngồi xếp bằng ở trong thùng tắm, bắt đầu tu luyện【 Xích Dương Đoán Thể Quyết 】.
Hướng khác.
Lục Thừa Thiên được hai vị đại hán khôi ngô hộ tống, rốt cục thuận lợi trở về cứ điểm của quân Nghĩa Minh, gặp được phụ thân nhà mình.
-Ngươi nói cái gì? Trên đường các ngươi gặp Lục Lâm quân? Là chuyên môn nhằm vào ngươi?
Cha của Lục Thừa Thiên là một lão giả khoảng sáu mươi tuổi, một thân áo bào tím, cực kỳ uy nghiêm, mày nhíu chặt mở miệng hỏi.
-Đúng vậy phụ thân, khẳng định có người tiết lộ hành tung của ta, cứ điểm chúng ta có gian tế.
Lục Thừa Thiên cắn răng nói nhỏ.
-Hả?
Lục Trọng Sơn nheo mắt, hiện lên vẻ lạnh lùng, nói: "Gian tế? Lại tính kế lên đầu ta, ngươi không sao chứ?‘’
Hắn lại nhìn về phía Lục Thừa Thiên.
-Hồi phụ thân, ta không sao, nhờ có một tráng sĩ tương trợ, đúng rồi, tráng sĩ kia quả thực quái dị, trời sinh thần lực, lực lớn vô cùng, chỉ bằng thân thể là có thể giết chết cao thủ Nhập Kình quan thứ mười.
Lục Thừa Thiên ánh mắt phấn chấn, nói: "Kỳ tài như thế, ta quả thực chưa bao giờ thấy qua, nếu là có thể triệu đến dưới trướng của phụ thân, sau này ở trước mặt gia gia cũng đủ để hãnh diện, hơn nữa nếu là có hắn tương trợ, thiên hạ có thể định!"
-Ngươi nói cái gì? Chỉ bằng vào thân thể đã có thể giết chết cao thủ Nhập Kình quan thứ mười?
Trong lòng Lục Trọng Sơn cả kinh.
Đùa gì thế?
-Tuyệt không nói dối, Phàn Hổ, Lưu Long bên cạnh ta đều tận mắt nhìn thấy.
Lục Thừa Thiên hưng phấn nói.
-Đúng vậy, đại soái!
-Đáng tiếc chúng ta mời chào hắn, hắn cũng bất vi sở động.
Hai đại hán khôi ngô ôm quyền nói.
-Trời sinh Kim Cương, chẳng lẽ đây là Mông Phóng thứ hai?
Lục Trọng Sơn thì thào.
Đại đô đốc U Châu Mông Phóng chính là trời sinh kim cương, một cây phượng sí kim cương trấn áp thiên hạ, đánh cho các đại nghĩa quân cùng giang hồ môn phái không ngẩng đầu lên được.
Có thể nói là tư thái vô địch!
Bây giờ lại xuất hiện một cái?
-Hắn đi đâu rồi?
Phụ thân, ngàn vạn lần không thể cưỡng cầu, chỉ có thể tự mình đi mời, phải mang đủ thành ý.
Lục Thừa Thiên vội vàng mở miệng.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận