Dịch: Hoangforever
Từ trước đến nay, Tô An Nhiên vẫn luôn cho rằng, trong lòng mỗi nam nhân đều luôn ẩn chứa một giấc mộng hành hiệp.
Hắn khao khát cuộc sống “trượng kiếm thiên nhai, khoái ý ân cừu”.
Vì lẽ đó, hắn không ít lần huyễn tưởng rằng, nếu có một ngày bản thân có thể xuyên việt, vậy thì hắn nhất định sẽ làm những việc mà mình muốn làm, kết giao những người mà mình muốn kết giao.
Thế rồi, một ngày nọ khi tỉnh giấc, phát hiện ra căn phòng của mình bỗng hóa thành vẻ cổ kính, trang nhã, phản ứng đầu tiên của hắn không phải là kinh ngạc, mà là một niềm vui sướng khó tả.
Trời xanh có mắt!
Cuối cùng hắn cũng trở thành một thành viên trong hàng ngũ người xuyên không rồi!
Theo lẽ thường mà xét, Tô An Nhiên cho rằng mình chắc chắn sẽ sở hữu một năng lực nào đó vượt trội – đây gần như là kỹ năng thiết yếu của mọi người xuyên không.
Quả nhiên, sau một hồi tra xét kỹ càng, hắn phát hiện trong cơ thể mình thực sự đã có thêm một cái… hệ thống!
“Thật tuyệt vời!”
Niềm vui sướng đến phát cuồng khiến Tô An Nhiên không nhịn được mà hô to một tiếng.
“Ây da, ngươi tỉnh rồi à.”
Một giọng nữ trong trẻo mang theo ý cười vang lên từ ngoài cửa.
Tô An Nhiên quay đầu lại, liền trông thấy một thiếu nữ dung mạo khuynh thành đang đứng ở cửa với vẻ mặt mừng rỡ.
Thiếu nữ ấy có mái tóc dài đen nhánh mượt mà, khuôn mặt trái xoan tiêu chuẩn, sống mũi cao thẳng.
Nhưng thu hút nhất vẫn là đôi mắt sáng ngời kia – trong suốt linh động, như ẩn chứa ánh sao trời.

Tô An Nhiên khẽ ho một tiếng, chuẩn bị thể hiện phong thái ưu nhã, lễ độ của một bậc quân tử.
Không ngờ, thiếu nữ kia đã lập tức xoay người hét lớn:
“Sư phụ! Sư phụ! Hắn tỉnh rồi!”
“Sư phụ?”
Tô An Nhiên khẽ mừng trong lòng.
“Không biết sư môn này thực lực ra sao. Nhưng với năng lực của ta, bái nhập một môn phái siêu cấp nhất lưu có lẽ cũng chẳng thành vấn đề. Chỉ là, nếu môn phái này này không đủ trình, ta nên dùng cách nào để từ chối khéo đây?”
Theo góc nhìn của hắn, tiếp theo nhất định sẽ là kịch bản phát hiện thiên tư kinh người của hắn, rồi khóc lóc van xin được thu hắn làm đồ đệ.
Nghĩ đến đây, Tô An Nhiên có chút kích động, có lẽ rất nhanh thôi, hắn sẽ bước lên đỉnh cao nhân sinh!
“Ta đã bảo với ngươi bao nhiêu lần rồi, đừng có đem mấy kẻ lang thang chó mèo gì về đây nữa.”
Một giọng nam mệt mỏi đầy bất đắc dĩ vang lên ngoài cửa.
Tô An Nhiên nhướng mày – Lão tử đường đường là người xuyên không, thế mà lại bị nói là "chó mèo vớ vẩn"? Nhất định là người này chưa thấy được phong thái oai hùng của ta! Đợi lát nữa, ta sẽ cho ngươi biết thế nào là run rẩy từ linh hồn!
Trong lúc tiếng bước chân này ngày một gần, hai bóng người nhanh chóng xuất hiện nơi cửa phòng.
Người thấp hơn, chính là thiếu nữ xinh đẹp khi nãy.
Còn người cao hơn một chút, là một nam tử trẻ tuổi.
“Sư phụ, người này ngất xỉu ngoài cốc, chẳng lẽ có thể thấy chết mà không cứu sao."
Thiếu nữ trẻ tuổi cất lời, vẻ mặt có phần bất bình.
Nam tử trẻ tuổi liếc nhìn Tô An Nhiên một cái, rồi hừ lạnh một tiếng, khóe miệng khẽ nhếch lên đầy khinh thường:
“Đã tỉnh rồi, nghĩa là đã khỏi. Lát nữa đưa hắn ra khỏi cốc đi.”
Tô An Nhiên vốn đã bày ra bộ dạng bình thản, có thấy núi sập trước mắt cũng không biến sắc, giờ bỗng chớp mắt liên tục, mặt đầy vẻ mơ hồ.
Khoan đã…
Tình tiết này hình như có gì đó sai sai đúng không?
Không phải đáng lẽ ra là phải kinh ngạc vì thiên tư ngút trời của ta hay sao?
Sao lại muốn đuổi ta ra khỏi cốc?
“Sư phụ…”
Thiếu nữ kia khẽ nhíu mày, dường như hoàn toàn không hiểu nổi hành động của vị sư phụ mình.
“Trước đây đâu phải như vậy… Trước đây có người ngất xỉu ngoài cốc, người đều mang về trị thương rồi thu nhận luôn mà… Sư phụ, người thay đổi rồi.”
Ồ?
Đang trong trạng thái tinh thần hỗn loạn, đột nhiên nghe được lời này, trên mặt liền lộ ra vẻ mừng rỡ.
Thì ra nút thắt của cốt truyện nằm ở đây!
Đây mới chính là kịch bản mà một người xuyên không chân chính nhất định phải trải qua!
Ai ngờ, nam tử trẻ tuổi kia lại liếc xéo nữ tử một cái, rồi thản nhiên nói:
“Chuyện này sao có thể giống nhau được?”
“Sao lại không giống?”
“Trước đây ngươi nhặt về toàn là nữ hài, nữ hài đấy ngươi hiểu không!”
Nam tử trẻ tuổi vẻ mặt hận rèn sắt không thành thép, chỉ tay về phía Tô An Nhiên nói:
“Nhưng lần này ngươi nhìn xem ngươi nhặt về cái gì —— một nam hài! … Không đúng, là một nam nhân!”
Nói đến đây, gương mặt của nam tử trẻ tuổi liền chuyển sang nghiêm túc:
“Đồ nhi à, ngươi còn nhỏ, chưa từng ra ngoài lịch luyện nên không hiểu mấy chuyện này cũng là bình thường. Nhưng ngươi phải nhớ, vi sư nói những lời này, tất cả đều là vì muốn tốt cho ngươi.”
Tô An Nhiên trợn mắt há hốc mồm.
Có thể nghiêm túc nói ra lời hoang đường này, đúng là hiếm thấy trong đời hắn!
Còn nói là vì tốt cho đồ nhi…
Chỉ cần nhìn vào việc trước đây thu nhận biết bao nhiêu nữ đệ tử, vị sư phụ này tuyệt đối không phải người nghiêm chỉnh.
“Nhưng sư phụ à, tứ sư muội nói người thu nhiều nữ đệ tử như vậy, rõ ràng không phải người tốt, bảo con phải tránh xa người ra một chút.”
Nữ tử trẻ tuổi bày ra dáng vẻ "con ít học, người đừng lừa con",
“Ngũ sư muội với lục sư muội cũng từng nói, loại người như sư phụ, ở thế giới của các nàng đã sớm bị đánh chết rồi.”
“Tứ nha đầu rõ ràng là loại người có tâm lý vặn vẹo, không thì năm xưa sao lại có kết cục như vậy? Cho nên lời nàng nói, ngươi tuyệt đối đừng có tin là thật.”
Nam tử trẻ tuổi hừ lạnh một tiếng, thần sắc lộ vẻ cực kỳ khinh thường:
“Còn ngũ và lục nữa, các nàng là vì ghen tị với phúc duyên sâu dày của vi sư nên mới đặt điều sau lưng. Ngươi thử bảo các nàng nói mấy lời đó trước mặt ta xem, đảm bảo lập tức co rúm lại hết!”
Nữ tử trẻ tuổi bĩu môi, hiển nhiên không tin lời nam tử kia nói.
Ít nhất trong lòng nàng, lời của mấy vị sư muội vẫn đáng tin hơn một chút.
Thấy bộ dạng của nàng, nam tử trẻ tuổi liền lộ ra vẻ mặt đau đầu:
“Ngươi đúng là nghịch đồ! Dám không tin lời vi sư! Vi sư nuôi ngươi mấy chục năm thật uổng công rồi, nuôi miếng thịt xá xíu còn hơn nuôi ngươi!”
“Xá xíu mà nuôi mấy chục năm, thì nó cũng thối rữa từ lâu rồi.”
Tô An Nhiên lạnh nhạt nói một câu.
Không khí trong sân lập tức tĩnh lặng như tờ.
Nữ tử trẻ tuổi và nam tử kia đồng loạt quay sang nhìn chằm chằm vào Tô An Nhiên.
Bị hai người nhìn như vậy, Tô An Nhiên rụt cổ lại, hắn cũng không hiểu tại sao mình lại lỡ miệng nói ra câu đó…
Rõ ràng hắn không phải là người dễ xúc động như vậy.
Chắc chắn là do cái tên nam tử trẻ tuổi này có quá nhiều điểm để châm chọc, khiến hắn thật sự không nhịn nổi.
“Đồ nhi à, ngươi xem đi, người này thật là vô lễ!”
Nam tử trẻ tuổi kêu lên kinh ngạc:
"Vi sư đang nói chuyện với con, hắn lại dám tự tiện ngắt lời, loại người vô lễ như vậy, bổn môn tuyệt đối không thể thu nhận."
---
Chú thích:
1. Trượng kiếm thiên nhai, khoái ý ân cừu” (仗剑天涯,快意恩仇) thường dùng để miêu tả lý tưởng tự do, tiêu dao và hành hiệp trượng nghĩa của những kẻ hành tẩu trong thiên hạ.
Giải nghĩa từng phần:
-Trượng kiếm thiên nhai (仗剑天涯):
“Trượng kiếm”: cầm kiếm, mang theo kiếm bên mình.
“Thiên nhai”: chân trời góc bể, chỉ những nơi xa xôi, rộng lớn, mênh mông.
Ý nghĩa:
Mang theo thanh kiếm rong ruổi khắp chân trời góc bể. Biểu thị lối sống phiêu bạt, hành tẩu thiên hạ của một kiếm khách hoặc hiệp khách, không bị ràng buộc bởi thế tục.
-Khoái ý ân cừu (快意恩仇):
“Khoái ý”: sung sướng, sảng khoái, theo ý mình.
“Ân cừu”: ơn và thù, chỉ cả việc báo đáp ơn nghĩa lẫn báo thù kẻ oán.
Ý nghĩa: Tùy tâm xử lý ân oán, thích thì báo ơn, giận thì trả thù, sống theo cảm xúc và công lý trong lòng mình, không bị ép buộc bởi luật lệ hay đạo lý giả tạo.
2. Nút thắt của cốt truyện: là chi tiết ngụ ý được cài cắm trước trong truyện, để dẫn đến cao trào hoặc tình tiết bất ngờ sau này.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận