Dịch: Hoangforever
Thành phố Ma Đô, quận Trương Giang.
Văn phòng biên tập của 《Kim Cổ Kỳ Binh Võ Hiệp Hội》.
Biên tập viên lão làng Lý Vĩ nhìn vào bảng thống kê doanh số tháng trước và phản hồi thư từ độc giả, không khỏi "tặc tặc" lưỡi nói:
"Tiểu Triệu, tháng này xem ra người đứng đầu lại là cô rồi, phải mời khách đó nha."
Nghe vậy, Triệu Tường cố nhịn nhưng vẫn không kìm lại được, khóe môi cong lên, nở ra nụ cười rạng rỡ.
Cô vội nói:
“Nhất định rồi ạ, cũng chỉ là gặp may thôi, gặp được tác phẩm hay mà. Kim Dung viết vừa nhanh lại vừa chất lượng, em thật sự quá hạnh phúc.”
Một người đàn ông lớn tuổi bên cạnh cười ha hả nói:
"Tiểu Triệu, cô vẫn còn trẻ, không hiểu đạo lý nhanh chưa chắc đã tốt đâu, xem ra cô còn chưa nếm trải hạnh phúc thật sự đâu."
Trong phòng biên tập vang lên một tràng cười vui vẻ.
Đối với kiểu trêu chọc nơi công sở này, Triệu Tường cũng chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt, cô biết, là mình lại khiến người ta ghen tỵ rồi.
Nhưng cô cũng chẳng còn cách nào khác – rõ ràng cô đã rất khiêm tốn rồi, đi làm chẳng bao giờ trang điểm, ăn mặc cũng giản dị, vậy mà vẫn khiến người khác khó chịu.
Thế nhưng, điều mà Triệu Tường không ngờ tới… thời điểm cô thật sự khiến người ta ghen tị, mới chỉ là vừa mới bắt đầu mà thôi. . . . . .
“Tiểu Triệu.”
Tổng biên tập Trịnh Thiên Dã đột nhiên xuất hiện.
Sau khi ứng phó xong đám nhân viên gạo cội chào hỏi mình, ông nhìn Triệu Tường rồi đi thẳng vào vấn đề:
"Tổng biên vừa gọi điện thoại, bên nhà xuất bản đã duyệt rồi, 《Xạ Điêu Anh Hùng Truyện》có thể in thành sách trong tháng này luôn, vừa vặn đăng đủ 25 vạn chữ. Phản hồi của độc giả quá nồng nhiệt, thư gửi về nhiều đến nỗi bảo vệ phải dùng bao tải mới chứa hết. Cô phải nhanh chóng liên hệ với tác giả, ký hợp đồng sớm.”
Nghe vậy, Triệu Tường thoáng sững sờ.
Thông thường, chỉ những tác giả võ hiệp nổi tiếng hoặc ít nhất có chút danh tiếng mới có thể xuất bản sách.
Mà những tác giả như vậy, phần lớn đều nằm trong tay tổng biên tập, phó tổng biên tập. Trong tám biên tập viên của phòng biên tập, cũng chỉ có Lý Vĩ và một biên tập viên lớn tuổi khác tên là Kiều Minh, mỗi người phụ trách một tác giả xuất sắc, mới có thể xuất bản thành sách.
Cô chưa bao giờ dám nghĩ đến chuyện này – dù đôi lúc cũng lén mơ mộng. Thế mà không ngờ, giờ đây, cô lại thực sự có một tác giả như vậy trong tay.
“Tổng biên tập, Tiểu Triệu vẫn còn trẻ, hay là để tôi giúp cô ấy nhé?”
Biên tập viên lão làng lúc nãy vừa buông lời mỉa mai – Hoàng Siêu – lúc này lại bất ngờ tỏ ra nhiệt tình, nói.
Nghe vậy, sắc mặt Triệu Tường lập tức thay đổi, vội đáp:
“Không cần đâu ạ, tôi làm được. Nếu thật sự có chỗ nào còn chưa chu toàn, tôi có thể xin chỉ giáo từ tổng biên tập. Nếu tổng biên tập bận quá, vẫn còn anh Lý mà. Dù gì, anh Lý cũng từng làm biên tập viên sách xuất bản rồi.”
Hoàng Siêu không ngờ, một Triệu Tường xưa nay ngoan ngoãn như mèo con, chưa từng dám phản bác, giờ lại dám chìa móng vuốt ra. Hơn nữa còn lôi cả Lý Vĩ ra đánh phủ đầu, khiến ông ta không còn đường xuống.
Trịnh Thiên Dã bật cười:
“Lão Hoàng, cậu cũng tranh thủ duyệt bản thảo đi, biết đâu cũng đào được một tác giả tiềm năng đó.”
Rồi ông lại quay sang nói với Triệu Tường:
“Cô nhanh chóng liên hệ với tác giả đi nhé.”
Triệu Tường vội vàng hỏi:
“Tổng biên tập, tiền bản quyền chia thế nào ạ?”
Trịnh Thiên Dã đáp:
“Với tác giả mới, thông thường là từ 4% đến 8%, cô tự cân nhắc nhé.”
Triệu Tường gật đầu nói:
“Tôi hiểu rồi. Tổng biên, Kim Dung chưa từng để lại số điện thoại, tôi dự định đích thân đến Giang Kinh một chuyến.”
Trịnh Thiên Dã cười nói:
“Tốt, có bản lĩnh là được. Cô đi rồi sớm quay về, tôi chờ tin tốt từ cô. Nhớ giữ an toàn đấy.”
“Vâng!”
…..
Trường Trung học số 1, thành phố Giang Kinh.
Giờ ra chơi, trên sân thể dục.
Trải qua cả ngày trời luyện đề, Trương Thanh và Tề Quyên cùng nhau ra ngoài hít thở không khí, tản bộ dọc theo đường chạy.
“Nghe nói cậu chính là người đã giải quyết xong hết đám người Vương Lỗi ở chỗ này à?”
Tề Quyên cười tủm tỉm hỏi.
Trương Thanh giật mình:
“Chuyện đó… cậu cũng biết rồi à?”
Tề Quyên cười đáp:
“Trường học có bao lớn đâu chứ? Nhưng thật ra, cậu đã dọa cho bọn họ sợ thật đấy.”
Trương Thanh lắc đầu, bật cười:
“Không đâu, bọn họ thật ra biết tôi đang dọa suông, nhưng họ không dám đánh cược. Vì trong lòng họ luôn tin rằng… mạng sống của họ quý giá hơn mạng của tôi. Vậy là đủ rồi.”
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận