Dịch: Hoangforever
Tề Quyên mỉm cười nói:
"Không phải bọn họ tin, mà là vì cậu đã nhắc nhở bọn họ đó thôi. Ở cái tuổi này, con trai thường dễ bốc đồng, chuyện gì cũng có thể làm ra được. Ấy vậy mà, cậu lại khéo léo dẫn dắt, khiến bọn chúng không dám manh động. Ngay cả ba tớ cũng phải khen ngợi cậu, vừa có dũng khí lại có mưu lược."
Trương Thanh khẽ cười đáp:
“Cũng là bất đắc dĩ mà thôi. Vậy mẹ cậu nói gì?”
Tề Quyên cười tinh quái:
“Cậu còn quan tâm mẹ tớ nói gì nữa à?”
Trương Thanh nghiêm túc giải thích:
“Bởi vì tớ nghĩ, mẹ cậu là một người rất thông tuệ, mong được nghe ý kiến của dì ấy.”
Tề Quyên bật cười thành tiếng, nói:
“Nói với tớ cũng vô dụng thôi, tớ tuyệt đối sẽ không chuyển những lời nịnh hót này đi đâu. Bất quá, khiến cậu phải thất vọng rồi, mẹ tớ đã phê bình cậu đó, nói rằng cậu căn bản không nên ra sân thể dục, mà là nên báo cho thầy cô biết. Bởi vì những người khác, có lẽ chỉ đơn thuần tố cáo thì không thể giải quyết được chuyện này, nhưng cậu thì khác, cậu vốn dĩ là học sinh thuộc diện chương trình hỗ trợ Tân Cương, thân phận chính trị của cậu vốn đã rất đặc biệt. Hơn nữa, học lực của cậu tiến bộ vượt bậc, là học sinh nòng cốt được trường kỳ vọng, trường học sẽ không để cậu xảy ra chuyện đâu. Việc cậu tự ý ra sân thể dục, thật sự là quá lỗ mãng.”
Nghe vậy, Trương Thanh liên tục gật đầu nói:
“Nghe rất có lý, tớ xin ghi nhớ.”
Tề Quyên nhịn không được, giơ chân đá cậu một cái:
“Không chịu nổi cậu nữa! Nịnh ai đấy hả?”
Đôi mắt to rạng rỡ của cô, còn đẹp hơn cả ánh hoàng hôn.
Nhưng sau một hồi cười đùa, cô lại nói:
“À đúng rồi, mẹ tớ muốn mời cậu ăn cơm. Vì thật sự nhờ có cậu giúp đỡ, mà tớ mới tiến bộ nhiều như vậy.”
Trương Thanh mỉm cười:
“Chuyện đó không cần đâu. Cậu cũng giúp tớ rất nhiều mà. Thay tớ cảm ơn mẹ cậu vì tấm lòng.”
Tề Quyên nhìn cậu, cười híp mắt nói:
“Cậu đừng hiểu lầm nhé, mẹ tớ làm gì nỡ gả tớ đi Tân Cương cơ chứ. Mời ăn cơm không phải vì muốn nhận con rể đâu.”
Lời nói thẳng thắn như vậy khiến Trương Thanh có phần lúng túng, chỉ biết im lặng nhìn Tề Quyên.
Thấy vẻ mặt lúng túng ấy của cậu, Tề Quyên cười phá lên:
“Không chỉ mình cậu đâu, còn có Lưu San San và cô bạn thân của tớ - Sở Điềm Điềm nữa, cả hai đều đang học ở trường số 3. Thật ra là, Điềm Điềm nghe nói có một nhân vật kỳ lạ như cậu, cho nên hiếu kỳ lắm, nhất định đòi gặp cậu bằng được. Cho chút thể diện đi?”
Trường số 3 cũng là một trường trọng điểm, cách trường số 1 không xa, hai trường luôn cạnh tranh nhau gay gắt.
Dù sao thì Trương Thanh cũng là một chàng trai Tây Bắc thẳng thắn, nghe nàng nói đến nước này, cũng không hề khách khí nữa, mà gật đầu hỏi:
“Khi nào vậy?”
Tề Quyên cười đáp:
“Chiều thứ Bảy tuần này, cậu rảnh không?”
Trương Thanh hỏi:
“Ở bên quán bar à?”
Tề Quyên đùa cợt nói:
“Nhìn cậu kìa, muốn ở quán bar thì ở quán bar, muốn về nhà tớ thì về nhà tớ.”
Trương Thanh chỉ biết lắc đầu bất lực.
Cô gái kiêu hãnh này, vừa tự tin lại vừa chân thành, chỉ là rất thích đùa giỡn.
Có lẽ là vì cô nhìn ra được — Trương Thanh vẫn luôn giữ vững được sự tỉnh táo và lý trí. . . . . .
“Reeeengggg. . . . . .”
Chuông vào lớp vang lên, hai người quay lại khu giảng đường.
Ánh nắng nghiêng nghiêng nơi chân trời ở phía Tây phủ xuống sân trường một cách ấm áp. Ngay cả rìa bãi cỏ xanh cũng bị nhuộm thành màu vàng nhạt như màu lông ngỗng non.
Thấy hai người lần lượt bước vào lớp, ở một góc lớp học, Tô Manh khẽ hỏi bạn cùng bàn là Trương Lệ:
“Cậu nói xem, hai người họ có phải thật sự đang hẹn hò không?”
Nghe vậy, Trương Lệ gần như bật cười khinh bỉ, hỏi lại:
“Cậu thấy có khả năng à?”
Tô Manh không phục:
“Tớ biết hoàn cảnh nhà Trương Thanh rất khó khăn, nhiều người trong khối đều coi thường người đến từ Tây Cương, cảm thấy bọn họ vừa quê mùa vừa lạc hậu, không có kiến thức lại thích khoe khoang. . . . . . Nhưng Trương Thanh không giống vậy mà? Ít nhất người ta suýt chút nữa đã đứng đầu toàn khối, hơn nữa, cậu không cảm thấy cậu ta thật ra rất đẹp trai sao, chỉ là da hơi ngăm đen, quần áo thì. . . . . ."
Trương Lệ cười lạnh một tiếng, nói:
"Ngây thơ. Cho dù cậu ta học giỏi thì sao? Ghê gớm lắm thì thi được vào Thanh Hoa Bắc Đại, nhưng vào đại học rồi chẳng phải vẫn phải khổ sở sao? Tình cảnh nhà cậu ta. . . . . . cả nhà đều là người đau ốm. Sau khi tốt nghiệp, một tháng cậu ta kiếm được 1000 tệ không? Một ngàn tệ đó e là đều phải gửi về nhà mua thuốc cho người nhà."
Tô Manh kinh ngạc thốt lên:
"Cậu cũng thực tế quá rồi đấy?"
Trương Lệ lắc đầu:
“Tớ chỉ nói với cậu thôi đấy, chứ với người khác... Năm cuối cấp rồi, còn ai lãng phí thời gian vào những chuyện như thế này? Nhất là người như Tề Quyên...”
Thấy giọng điệu của cô có gì đó không đúng, Tô Manh hạ giọng hỏi:
“Ý cậu là sao, là như thế nào?"
Trương Lệ khẽ nói:
“Người như cô ấy, gia thế tốt, lại thông minh, làm gì cũng có mục đích rõ ràng.”
Tô Manh lập tức hiểu ra, thốt lên:
“Ý cậu là, cô ấy muốn nâng cao thành tích. . . . . .”
Trương Lệ “chậc” một tiếng, hỏi ngược lại:
“Chứ chẳng lẽ thật sự để mắt đến cái thằng nhà quê ấy à?”
Nghe đến đây, Tô Manh bỗng dưng cảm thấy có chút thương cảm cho Trương Thanh.
Cậu ấy... thật đáng thương mà!
. . . . . .
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận