Dịch: Hoangforever
“Lão Thất, đi đánh giày à?”
Trong khu ký túc xá, Lý Cường thấy Trương Thanh bưng chậu, cầm bàn chải, giày và bột giặt đi ra, liền cười gọi.
Trương Thanh gật đầu, nói: "Ừ, cậu đi không?"
Lý Cường vội xua tay, cười nói:
"Thôi bỏ đi, tớ vẫn còn đi được thêm vài hôm nữa.”
Trương Thanh chỉ mỉm cười nhẹ rồi bước ra khỏi phòng.
Sau khi cậu đi, không khí trong phòng bỗng trở nên có chút kỳ lạ.
Từ lần trước, khi Vương Lỗi và đám người của hắn ép Trương Thanh ra sân vận động gặp mặt, và chỉ có một mình Trương Thanh đi mà không có ai trong phòng đi cùng, bầu không khí trong phòng đã bắt đầu không ổn rồi.
Đến khi Trương Thanh và Tề Quyên ngồi cùng bàn, thành tích học tập của cả hai lại tiến bộ vượt bậc, bỏ xa mọi người trong phòng, thì khoảng cách giữa hắn và các bạn cùng phòng càng lúc càng lớn, giống như đang sống ở hai thế giới khác nhau.
Mọi chuyện diễn ra quá nhanh.
Rõ ràng từng nói, sẽ cùng nhau rớt đại học cho vui…
Vậy mà giờ lại đột nhiên vươn lên vượt trội, thật khó để hòa nhập trở lại.
Hơn nữa, Trương Thanh ngoại trừ lúc ngủ thì hiếm khi ở lại ký túc xá tán gẫu linh tinh với mọi người, nên tình cảm giữa các bạn cùng phòng cũng dần phai nhạt.
“Thôi đi, giờ người ta đâu còn là người như tụi mình nữa.”
Lão Đại - Lưu Long châm điếu thuốc, cười nói.
Lão Tam - Lý Cường thở dài:
“Mấy chuyện khác thì thôi, không nhắc đến nữa, thế nhưng không biết cậu ta học hành kiểu gì mà tiến bộ nhanh như vậy, hỏi cũng không nói. Mẹ nó…”
Lão Nhị - Triệu Đức Nhượng cười quái dị, nói:
“Người ta chẳng nói rồi còn gì, năm nay nhà cậu ta thu hoạch được mùa lúa. Không thấy bây giờ cậu ta đi ăn ở căng tin, đã bắt đầu gọi món rồi sao?"
Mọi người cười hì hì, Lý Cường thì bĩu môi nói: “Chọn món cái con khỉ, không phải là khoai tây hai hào thì cũng là cải trắng một hào.”
Lão Bát - Dương Lượng phá lên cười:
“Mấy hôm nay cậu ta toàn ăn đậu phụ đỏ năm xu.”
Tiếng cười lại vang lên, nhưng cười xong ai nấy cũng thấy chẳng còn thú vị gì nữa, Lưu Long xua tay nói:
“Thôi, đừng nói nữa, cũng chẳng có ý nghĩa gì. Nhỡ để cậu ta nghe được, thì cũng không hay đâu.”
Lão Tứ - Trương Vĩ bỗng nói:
“Thật ra hôm đó, bọn mình nên cùng đi với cậu ấy. Vương Lỗi cái thằng khốn ấy có gì ghê gớm đâu chứ, đánh thì đánh chứ sao. Để một mình cậu ấy đi…”
Cả phòng không ai nói gì nữa.
Thật lòng mà nói, họ có chút hối hận.
Hôm đó không phải vì sợ, học sinh lớp chọn chưa chắc đã giỏi đánh nhau, từ trước đến nay, đánh nhau vẫn là điểm mạnh của họ.
Chỉ là thấy thành tích của Trương Thanh đột nhiên bùng nổ, lại còn ngồi cùng bàn với Tề Quyên nữa...
Họ thật lòng hy vọng Trương Thanh có thể sống tốt, nhưng lại không hy vọng cậu ấy tốt đến mức này, tốt đến như vậy...
Cho nên, sâu trong đáy lòng họ vẫn hy vọng cậu ấy vấp ngã một lần.
Nhưng bây giờ nghĩ lại, lúc đó thật sự là không có nghĩa khí.
Tuổi này, con trai chưa đến mức tâm tư đen tối, vẫn luôn cảm thấy “nghĩa khí” là trên hết.
“Ơ? Sao mà yên ắng thế? Đến giờ ăn rồi mà, chẳng ai thấy đói à?”
Lát sau, Trương Thanh giặt giày xong trở về, thấy bảy người ngồi ngơ ngác trong phòng không nói gì, liền cười hỏi.
Lý Cường là người đầu tiên hoàn hồn, vẻ mặt vẫn còn hơi cứng đờ, cười khan nói:
"Chẳng phải đang đợi cậu về sao? Lão Thất, dạo này cậu toàn gặp chuyện tốt, nên mời mọi người ănmột bữa chứ nhỉ..."
Nói xong lại vội xua tay:
“Đùa thôi, đùa thôi, đi thôi, đi thôi, đi ăn thôi.”
Trương Thanh đem giày phơi ngoài ban công, rồi quay lại cười nói:
“Mời thì mời, hôm nay đi ăn ở quán Tân Cương ngoài cổng trường, tớ mời mọi người ăn gà xào cay nhé."
Bảy người nghe vậy, suýt chút nữa thì rớt cả cằm, Lưu Long và những người khác thậm chí còn có chút xấu hổ bất an, Triệu Đức Nhượng nhíu mày hỏi:
"Lão Thất, cậu sao vậy?"
Trương Thanh cười nói:
"Không có gì, dạo này kiếm được chút tiền, rủng rỉnh hơn một chút. Mấy cậu hai năm nay thay phiên nhau gắp thức ăn cho tớ, giờ tớ có khả năng một chút, mời bữa cơm thì sao chứ? Hôm nay ai cũng phải đi, không đi tức là coi thường tớ đấy, haha.”
Đây vốn là lý do mà trước kia họ hay nói để ép Trương Thanh ăn phần của mình:
Không ăn của tôi tức là coi thường tôi.
Lý Cường nói khô khốc:
“Lão Thất, cậu đâu có đi làm thêm, kiếm đâu ra tiền mà mời khách? Thôi đi, hôm nay để tôi mời.”
Nhà cậu ấy khá giả hơn một chút, mấy năm học cấp ba này cũng là người chia thức ăn cho Trương Thanh nhiều nhất.
Mặc dù lúc nãy sau lưng có buông lời không hay, nhưng họ cũng đâu phải người xấu thật sự, sao có thể nhìn người bạn cùng phòng bị cuộc sống dồn ép đến mức này, lại để cậu ấy dốc hết túi tiền ra mời khách chứ?
Như vậy thì họ thành cái gì, lương tâm họ cũng không cho phép...
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận