Dịch: Hoangforever
Trương Thanh chân thành nói:
“Sau khi khai giảng, chẳng phải ngày nào tôi cũng về ký túc xá rất muộn sao? Là vì tôi vẫn luôn luyện viết văn, còn bắt chước truyện trên 《Kim Cổ Kỳ Bút Võ Hiệp Hội》, viết một cuốn tiểu thuyết, không ngờ sắp được xuất bản rồi, chắc chắn sẽ có một khoản nhuận bút không nhỏ. Ngoài phần gửi về quê để chữa bệnh cho bố mẹ, vẫn còn dư ra chút ít, đủ để chi tiêu sinh hoạt hàng ngày. Nên thật sự các cậu không cần khách sáo với tôi đâu.”
Hắn đã nhận được điện báo, biết rằng biên tập sẽ tới bàn chuyện xuất bản sách, cũng hiểu rõ đó sẽ là một khoản tiền lớn.
Chuyện như vậy, sau này vô tình bại lộ ra, giả vờ ngạc nhiên để mọi người trầm trồ thì sướng thật, nhưng lại mất đi sự chân thành.
Trong hơn hai năm học cấp ba, tuy thỉnh thoảng cũng có chút xích mích nhỏ, nhưng những người bạn cùng phòng này đã chăm sóc cho hắn rất nhiều.
Mọi người nghe xong liền nhìn nhau.
Người mê võ hiệp nhất trong phòng – Khưu Lâm – kích động hỏi:
“Kim Cổ Truyền Kỳ Võ Hiệp Hội á? Tôi vẫn luôn đọc đó! Trong phòng đọc không có, tôi còn ra ngoài thuê về đọc nữa kìa. Cậu viết truyện nào vậy?”
Trương Thanh mỉm cười nói:
“Xạ Điêu Anh Hùng Truyện.”
"Tớ... ái chà ma!!"
Cả người Khâu Lâm kích động đến nỗi mặt mày biến dạng, miệng há to đến mức khoa trương.
* "Ái chà ma" là tiếng dân tộc ở Tây Cương, có nghĩa là "cái ấy" của con lừa đực.( chú thích của tác giả)
Nhưng không ai để ý đến sự kích động của cậu ta, bởi vì những cuốn sách Khâu Lâm mượn về, bọn họ cũng xem, thích xem nhất chính là 《Xạ Điêu Anh Hùng Truyện》 đang nổi đình nổi đám gần đây.
Lưu Long quả thực không tin vào tai mình:
"Cậu nói gì cơ? Sao có thể như thế được chứ?!"
Triệu Đức Nhượng thì mặt mày như kiểu “vừa bị chó cắn”:
“Mẹ nó chứ, Giáng Long Thập Bát Chưởng là cậu viết ra á?”
Lý Cường giơ tay chỉ loạn, miệng còn phát ra tiếng “vút vút vút”, rồi hét to một tiếng:
“Nhất Dương Chỉ!!”
Lão Tứ – Trương Vĩ – bước lại gần, nhìn Trương Thanh nghiêm túc nói:
“Cậu đang chém gió trêu tụi tôi đúng không?”
Trương Thanh mỉm cười đáp:
“Chương mới nhất còn chưa gửi đi, vẫn để trong cặp đấy. Các cậu đọc là sẽ rõ ràng ngay thôi…”
Lời còn chưa dứt, một đám thanh niên vạm vỡ đột nhiên nhào về phía giường của Trương Thanh kê ở sát cửa kia.
Như chó đói vồ mồi, cuối cùng Lưu Long, người có thân hình to lớn nhất, nhanh tay giành được trước, cẩn thận lật tìm trong cặp sách một xấp giấy. Chỉ đọc đoạn đầu tiên, đã biết những gì Trương Thanh nói, quả nhiên là sự thật, chỉ thấy trên trang giấy có viết:
“Âu Dương Phong chỉ cảm thấy toàn thân nóng rực, ván thuyền dưới chân rung lắc dữ dội, biết thân tàu này sắp chìm đến nơi rồi.
Nhưng Hồng Thất Công vẫn dây dưa đánh nhau, hoàn toàn không có ý định lùi bước. Nếu không tung chiêu sát thủ, e là hôm nay khó toàn mạng.
Gậy rắn bên phải bỗng rút về, cánh tay trái đột ngột vung mạnh đánh ra.
Hồng lão dùng gậy tre truy kích gậy rắn, tay trái vung lên đỡ đòn.
Bỗng thấy tay Âu Dương Phong thuận thế co lại, nắm đấm lao thẳng vào thái dương bên phải.
Bài Linh Xà Quyền Pháp này là tuyệt kỹ mà Âu Dương Phong khổ luyện nhiều năm, định dùng để đè bẹp quần hùng trong lần Hoa Sơn luận kiếm thứ hai...”
“Má ơi!”
“Mẹ nó chứ!”
“Đậu xanh!”
Những tiếng chửi mang đậm “quốc túy” thi nhau vang lên.
Là thật ư? Làm sao có thể chứ?!
Đến mức này rồi, họ thật sự không còn nổi lên lòng ghen tỵ nữa.
Còn ghen cái... lông gà dưa hấu gì nữa chứ!
Một lúc lâu im lặng…
"Nhưng chuyện này vẫn cần phải giữ bí mật, chỉ anh em trong phòng mình biết thôi đấy. Không thì lại dễ sinh ra nhiều chuyện phiền toái...”
Trương Thanh thấy cả bảy người đều chăm chú đọc, cũng không biết có thực sự hiểu hay không, tóm lại, đợi mười mấy phút sau mới lên tiếng nói.
Lời này vừa thốt ra, sắc mặt bảy người đều thay đổi.
Lưu Long ngượng ngùng đặt bản thảo xuống, những người khác cũng lần lượt rời khỏi giường Trương Thanh.
Lưu Long nói:
“Lão Thất, chuyện lần trước… là tụi tôi…”
Chưa nói hết câu, Trương Thanh đã cười ha hả:
“Tôi biết ngay là các cậu đang áy náy chuyện đó mà. Nhưng thật sự không cần sao đâu. Các cậu cũng hiểu mà, tôi ra mặt một mình, dù kết quả thế nào cũng không sao cả. Nhưng nếu tất cả chúng ta cùng đi, vậy thì thành tụ tập đánh nhau rồi, dù kết quả thế nào, lỗi cũng là của chúng ta, thậm chí bị đuổi về Tây Cương cũng không chừng. Đi nào đi nào, hai năm nay ăn không ít đồ của các cậu, hôm nay gà xào cay ăn cho đã, bia uống cho no, tiếc là không có Đại Ô Tô của chúng ta thôi!”
Nghe vậy, bảy người ai nấy cũng thở phào nhẹ nhõm, hồ hởi khoác vai nhau bước ra ngoài.
Những khúc mắc trước đó, cũng tan biến thành mây khói.
Trương Thanh vẫn luôn ghi nhớ lời dạy mộc mạc của gia đình: “Không ai hoàn hảo cả, nên hãy luôn nhớ đến điểm tốt của người khác.”
Nếu chỉ vì một chuyện nhỏ, mà xóa bỏ hết những điều tốt đẹp người ta từng dành cho mình, thì đó không phải là người rộng lượng, càng không đáng để người khác tôn trọng.
“Lão Thất, Hồng Thất Công thật sự mất hết công lực rồi à?”
"Đúng đó, sao lại viết ông ấy mất hết công lực chứ? Lão ăn mày không có võ công, chẳng phải Âu Dương Phong muốn bóp chết Quách Tĩnh lúc nào mà chẳng được hay sao?"
"Lão Thất, kết cục thế nào vậy? Quách Tĩnh và Hoàng Dung có kết hôn không? Có sinh con không? Tớ thấy Quách Tĩnh không xứng với Hoàng Dung mà..."
"Đệt mợ Lão Tam, Quách Tĩnh không xứng, thế cậu xứng chắc?"
"Tớ xứng chứ! Lão Thất, hay là cậu viết xuất hiện một công tử tuyệt thế, tên là Lý Cường, Hoàng Dung vừa gặp đã yêu, nhất định không gả cho ai khác, không thì trước tiên cho thành chuyện tốt luôn đi?”
"Đệt con mẹ cậu Ái Chà Ma, mặt dày quá!"
Lý Cường chọc giận mọi người, còn cậu ta thì cười ha hả chạy mất...
----
Chú thích:
*Quốc túy vốn dĩ là một từ trang trọng trong tiếng Trung, nghĩa là “tinh hoa văn hóa dân tộc”, ví dụ như Kinh kịch, y học cổ truyền, thư pháp...
Tuy nhiên, trong ngữ cảnh này, từ Quốc túy (国粹) được dùng một cách mỉa mai, hài hước, để chỉ những câu chửi thô tục trong tiếng Trung hiện đại như "Ối!", "Trời ơi!", "Chết cha!", "Mẹ kiếp!" (mức độ nhẹ) hoặc mức độ nặng như các câu chửi thề : “Đệt mẹ”, "Đ…t!"
* Đại ô tô là cách nói nhại trong văn nói trẻ trung / trên mạng. Có thể dùng để chỉ điều gì đó to lớn / hào nhoáng / khoa trương (dựa trên chữ "đại" và gợi hình ảnh xe ô tô lớn).
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận