Dịch: Hoangforever
Một bữa cơm, hóa giải mọi vấn đề đang nảy sinh trong ký túc xá.
Sáng sớm hôm sau, dưới sự “hợp tác nhiệt tình” của cả 7 người bạn cùng phòng, Trương Thanh bất đắc dĩ phải khoác lên mình bộ vest của Lưu Long, đôi giày da mới của Lý Cường, còn thắt thêm chiếc cà vạt của Trương Vĩ nữa, rồi mới ra khỏi cổng trường để đến đàm phán với người của tòa soạn.
Bảy người còn phối hợp giúp cậu đánh lạc hướng, đứng ở hành lang ký túc xá lớn tiếng bịa chuyện, nói cậu đi xem mắt.
Tất cả bọn họ đều đồng ý với lời Trương Thanh, tin tức này tuyệt đối không thể để lộ ra ngoài, nếu không, cả quãng thời gian học cấp ba còn lại của Trương Thanh, e rằng sẽ không có ngày yên ổn.
......
......
"Chào thầy Kim Dung, em là Triệu Tường, là biên tập phụ trách hiệu đính bản thảo ‘Anh hùng xạ điêu’.”
Tại một tiệm ăn sáng nhỏ, trong con ngõ Hộ Bộ, Trương Thanh gặp được biên tập viên đã hẹn mình qua thư.
Điều khiến hắn bất ngờ là đối phương lại là một cô gái trẻ như vậy.
Dĩ nhiên, Triệu Tường cũng không ngờ rằng Kim Dung lại là người trẻ đến thế, dù rằng cố tình ăn mặc cho… vừa quê mùa vừa già dặn.
Trương Thanh mỉm cười nói:
“Thực ra tôi không già đến vậy đâu. Cứ gọi tôi là Trương Thanh là được rồi. Chị lớn hơn tôi, tôi gọi chị là chị Triệu nhé.”
Triệu Tường đã quan sát Trương Thanh không ít lần.
Lúc này nghe cậu nói như vậy, trong lòng lại cảm thấy có chút không ổn, bởi vì Trương Thanh tuy trẻ tuổi, nhưng cách nói năng lại rất có chừng mực, tự tin. Người như vậy, e rằng không dễ dàng để thương lượng điều kiện.
Xuất thân trong gia đình công chức, những chuyện này cô ít nhiều cũng biết.
Triệu Tường mỉm cười hỏi:
“Trương Thanh, cậu đã ăn sáng chưa?”
Đây là cách người Giang Kinh gọi bữa sáng.
Trương Thanh nghe xong liền cười, gọi phục vụ đến:
“Cho tôi một phần mì trộn khô.”
Rồi quay sang hỏi Triệu Tường:
"Chị Triệu, chị dùng gì ạ?"
Triệu Tường cười đáp:
“Đến Giang Kinh, nhất định phải ăn mì trộn khô rồi!”
Phục vụ đi chuẩn bị món ăn, Triệu Tường cảm thán:
“Quán ăn sáng ở Giang Kinh mà cũng có phục vụ à? Giỏi thật. Ở Ma Đô, chỉ có nhà hàng lớn hay khách sạn mới có như vậy thôi.”
Trương Thanh lắc đầu:
“Tôi không rành mấy chuyện này.”
Triệu Tường cười nói:
“Cậu là nhà văn mà, tất nhiên phải chuyên tâm viết lách rồi. Trương Thanh, trong thư cũng đã nói rõ cả rồi đúng không? 《Anh hùng xạ điêu》 đã được 25 vạn chữ, đủ để xuất bản một quyển sách rồi. Đây là chuyện tốt, cậu có yêu cầu gì không?"
Trương Thanh lắc đầu:
"Không có."
Triệu Tường cười hỏi:
“Về tiền bản quyền thì sao? Cậu không có yêu cầu nào à? Còn về số lượng in, cậu có ý kiến gì không?”
Tiền nhuận bút mà tác giả nhận được chính là số lượng bản in nhân với tỷ lệ bản quyền, rồi nhân với giá sách – đó là thu nhập trước thuế của tác giả.
Trương Thanh mỉm cười nói:
“Chị Triệu, em không rành mấy chuyện này. Có lẽ kéo dài đàm phán thì có thể kiếm được nhiều tiền hơn, nhưng bây giờ em thực sự cần tiền gấp, cho nên thế nào cũng được, chỉ cần có thể sớm cho em nhận được tiền là được."
Nhìn ánh mắt chân thành của Trương Thanh, Triệu Tường nhất thời có chút ngơ ngác, không hiểu cậu rốt cuộc là kiểu người hiểu biết hay là không hiểu biết, do dự một lát, Triệu Tường hỏi:
"Có thể hỏi một chút được không, cậu cần tiền gấp như vậy để làm gì vậy?"
Người làm văn chương, chẳng phải đều ngại nói đến lợi ích sao?
Trương Thanh lấy ra lá thư Trương Lam viết cho mình, đẩy đến trước mặt Triệu Tường, nói:
“Người nhà em bị bệnh, là bệnh rất nặng. Em cần một khoản tiền để chữa trị."
Triệu Tường do dự một chút rồi vẫn cầm lấy lá thư. Có thể thấy ngày trên phong bì là vào giữa tháng trước, không giống chuyện bịa ra tạm thời.
Sau khi lấy thư ra, nhìn thấy những con chữ non nớt trên đó, cũng không giống như là giả mạo.
Và khi cô đọc xong lá thư này, cô ấy rõ ràng đã rất sốc, không ngờ, gia cảnh của Trương Thanh lại khó khăn đến mức này.
Cha cậu vì tiết kiệm tiền, không chịu đi lọc máu. Thậm chí còn lén chuẩn bị thuốc trừ sâu…
Sự bi thương cuồn cuộn ập đến, khiến cô cảm thấy nghẹn thở.
Triệu Tường ngẩng đầu, nhìn Trương Thanh không chớp mắt.
Một lúc sau mới khẽ hỏi:
“Nếu không có cuốn sách này… thì cậu…”
Trương Thanh khẽ lắc đầu, nhẹ nhàng đáp:
“Nếu không có cuốn sách này, có lẽ giờ em đã về nhà chịu tang, rồi chuẩn bị xuống ruộng làm vụ thu rồi. Vì vậy, em thực sự biết ơn mọi người. Các anh chị đã cứu cả gia đình em, cũng thay đổi vận mệnh của em. Dù các anh chị có đưa ra điều kiện gì, em cũng sẽ không phản đối.”
---
Chú thích:
* Hiệu đính bản thảo là quá trình đọc và chỉnh sửa một bản thảo (thường là sách, truyện, bài viết...) để đảm bảo nội dung chính xác, mạch lạc, không sai lỗi và phù hợp với tiêu chuẩn xuất bản. Người làm công việc này được gọi là biên tập viên hiệu đính hoặc biên tập viên kỹ thuật.
Cụ thể, hiệu đính bản thảo thường bao gồm:
-Sửa lỗi chính tả, ngữ pháp, dấu câu.
-Kiểm tra tính nhất quán về tên nhân vật, thời gian, bối cảnh...
-Chỉnh lại các câu văn chưa rõ nghĩa, lủng củng.
-Phối hợp với tác giả và biên tập nội dung để đảm bảo chất lượng bản in cuối cùng.
Hiểu đơn giản, hiệu đính là bước "làm sạch và làm đẹp" bản thảo trước khi xuất bản chính thức.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận