Dịch: Hoangforever
"Hoàn Nhan Hồng Liệt bước ra khỏi phòng, chỉ thấy ngoài hành lang một thư sinh trung niên lê bước chân, mang dép da bước đi.
Tiếng " lẹp xẹp lẹp xẹp" vang lên liên hồi, vừa đi vừa ngáp, từ phía đối diện chậm rãi tiến lại.
Thư sinh kia vẻ mặt nở ra nụ cười như có như không, nháy mắt ra hiệu.
Dáng vẻ uể oải lười biếng, toàn thân bóng nhẫy dầu mỡ, y phục xộc xệch, mặt mũi lấm lem, xem chừng ít nhất cũng mười ngày chưa tắm rửa. Trong tay cầm một cây quạt giấy dầu rách nát, vừa phe phẩy vừa bước đi.
Hoàn Nhan Hồng Liệt thấy người này y phục rõ ràng là một thư sinh tao nhã, thế nhưng lại bẩn thỉu như vậy, không khỏi nhíu mày, liền tăng nhanh cước bộ, chỉ sợ lỡ chạm vào người kia sẽ bị dơ bẩn lây sang…"
……
Trong phòng tự học buổi tối, Trương Thanh cúi đầu bên bàn, vung bút như bay.
Bởi vì số học sinh nội trú trong lớp chưa tới một nửa, nên mỗi người một bàn. Lại thêm có thầy giáo phụ trách trực đêm thường xuyên đi tuần tra, chẳng ai dám lén lút tán gẫu hay đi lại linh tinh, Trương Thanh cũng nhờ đó mà được yên tĩnh chuyên tâm.
Hắn viết rất nhanh, những gì diễn ra trong giấc mộng kia, từng chi tiết đều hiện rõ trong tâm trí.
Những Oán hận đối với trời cao trước đây, nay đã hóa thành sự biết ơn sâu sắc khôn cùng.
Trương Thanh không biết có phải là do hiện tượng “Cửu tinh liên châu” ngày hôm ấy đã ban cho hắn cơ duyên kỳ lạ này hay không, và hắn cũng không rảnh mà đi sâu nghiên cứu những điều này.
Điều quan trọng nhất lúc này chính là: phải mau chóng tìm được cách kiếm tiền, để phụ giúp gia đình.
Nhà hắn thật sự, đến 50 tệ cũng không lấy ra nổi.
Thế nhưng cha mẹ còn cần tiền mua thuốc, và em gái Trương Lam của hắn cũng cần tiền đóng học phí...
Cho dù cơ duyên kỳ lạ này cuối cùng phải trả giá bằng sinh mệnh, hắn cũng cam tâm tình nguyện!
Một trang, hai trang, ba trang…
Trương Thanh không hề biết mệt là gì, cứ thế viết lại những câu chuyện từng đọc được trong giấc mộng.
Tới khi tiếng chuông báo kết thúc tiết tự học tối vang lên, vừa tròn hai tiếng, thì Trương Thanh cũng vừa viết xong đoạn kết của hồi thứ hai:
“Kha Trấn Ác mắt đã mù, thính giác đặc biệt nhạy bén, vừa nghe thấy tiếng la hét của nàng, liền biết là nữ tử, thở dài nói:
"Tiêu Mộc hòa thượng, chúng ta đều bị ngươi hại chết rồi. Trong chùa của ngươi , quả nhiên giấu nữ nhân!"
Tiêu Mộc ngẩn ra, lập tức tỉnh ngộ, nghĩ thầm mình nhất thời sơ ý, bị con súc sinh này làm hại, vô tình bán đứng bạn tốt, vừa giận vừa gấp, hai chân chống xuống đất, cả người bật dậy, hai tay xòe ra như cái sàng, hung hăng nhào về phía Đoàn Thiên Đức.
Đoàn Thiên Đức thấy hắn ta thế tới hung mãnh, kinh hãi tránh né.
Tiêu Mộc sau khi trọng thương, thân pháp đã chậm chạp, vậy nên đầu va mạnh vào cột điện chính trong đại điện, óc vỡ tan, lập tức bỏ mạng.”
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận