Dịch: Hoangforever
Triệu Tường nghe vậy, mừng rỡ quá đỗi, vội nói:
“Chủ biên, vậy giá bản thảo này…”
Trịnh Thiên Dã nghe xong, thoáng do dự, suy nghĩ một lúc rồi khẽ thở dài:
"Văn hay khó tìm, tôi cũng muốn trả giá cao, nhưng... quy tắc là quy tắc. Tạm thời cứ mười lăm tệ một nghìn chữ, sang quyển sau sẽ tăng giá.”
Triệu Tường nghe vậy, thầm nghĩ quả nhiên đúng như Lý Vĩ đã dự đoán, cũng không nói thêm gì nữa.
Khi đó mới có thể xuất bản, Kim Dung mới có thể nhận được tiền bản quyền...
Sau khi thức suốt đêm để kiểm tra lại bản thảo, đối chiếu được tổng cộng sáu vạn chữ.
Theo địa chỉ, gửi chuyển khoản cho “Kim Dung”, tên thật là Trương Thanh, tổng cộng 900 tệ.
…..
Trương Thanh gửi tấm phiếu khoản đầu tiên về nhà, kèm theo một bức thư giải thích rằng đây là tiền thưởng nhận được nhờ đoạt giải văn chương.
Sau đó, Trương Thanh chính thức bước vào cuộc sống trung học phổ thông.
Nhờ giấc mơ kia, thành tích các môn học của hắn tiến bộ vượt bậc, đặc biệt là Toán, Lý, Hóa, Sinh và Tiếng Anh — sự tiến bộ khiến người ta kinh ngạc.
Duy chỉ có môn Văn là nan giải, luôn nhớ nhầm những thứ kỳ quặc khó hiểu.
Vì vậy, hắn đã phải bỏ ra rất nhiều công sức để cưỡng ép bản thân học thuộc, ghi nhớ.
Thơ Đường, Từ Tống, Khúc Nguyên của thế giới này hoàn toàn khác với những gì hắn từng biết trong mơ...
Chính giấc mơ đó đã làm lu mờ, xáo trộn ký ức ban đầu.
May mà, vẫn còn thời gian.
…..
Chiều thứ Sáu, tiết cuối cùng là môn Âm nhạc.
Nhờ chính sách quốc gia khuyến khích giáo dục toàn diện, học kỳ đầu lớp mười hai vẫn còn một tiết Âm nhạc, một tiết Mỹ thuật và một tiết Thể dục mỗi tuần.
Thông thường, giáo viên ba môn này sức khỏe không tốt lắm, thường xuyên xin nghỉ, để giáo viên Toán, Lý hoặc Anh dạy thay...
May mắn thay, hôm nay thầy giáo Âm nhạc sức khỏe phi thường tốt, dẫn học sinh lớp 9 lên phòng nhạc, một hơi leo bốn tầng lầu mà mặt không đỏ, hơi không gấp.
Chưa kịp bắt đầu buổi học, liền thấy một bóng người vội vã bước vào, tay còn cầm theo quyển Cổ Văn Quan Chỉ, chính là Trương Thanh.
Cô giáo Âm nhạc, Ngô Vi Vi, thấy Trương Thanh thân hình cao lớn, lông mày như kiếm, mắt sáng như sao, bộ đồng phục cũ đã bạc màu, lại hơi cúi người xin lỗi, liền rộng lượng mỉm cười, không trách cứ.
Chỉ là Trương Thanh vừa ngồi xuống, Ngô Vi Vi vừa định mở lời, lại có một bóng người xông vào vội vã, đó chính là lớp trưởng Tề Quyên.
Tề Quyên rõ ràng khác với Trương Thanh. Cô mặc chiếc sơ mi ca rô đỏ lam mang phong cách trung tính, bên trong có vẻ còn mặc thêm một chiếc áo thun trắng.
Phía dưới là chiếc quần jeans, mang đôi giày vải trắng kiểu nữ sinh.
Điểm nổi bật nhất ở cô là đôi mắt to sáng ngời, ánh lên sự tự tin và chân thành, khiến người khác không hề cảm thấy bị áp lực bởi vẻ đẹp của cô, trái lại còn muốn thân cận hơn.
“Cô Ngô, xin lỗi, em đến trễ.”
Tề Quyên giơ tay chào, vừa thở dốc vừa cười nói, vô cùng phóng khoáng.
Ngô Vi Vi rõ ràng rất quen thuộc với cô, liếc mắt nguýt một cái, nói: "Mau về chỗ đi."
Tề Quyên mỉm cười, nhìn quanh thấy chỉ có chỗ cạnh Trương Thanh còn trống, bèn đi đến ngồi xuống, còn khẽ gật đầu với hắn.
Trương Thanh cũng cười nhẹ, không nói gì thêm.
Hôm nay là tiết thưởng thức âm nhạc.
Ngô Vi Vi ngồi bên đàn piano, đàn bản sonata cổ điển 《Sonata Ánh Trăng》.
Nói là tiết thưởng thức, thực ra là tiết để thư giãn.
Lúc này là năm 1995, không phải hai mươi năm sau, dù là ở trường trọng điểm như Trường Trung học số 1 Giang Kinh, người hiểu, thưởng thức âm nhạc cũng rất ít.
Đa số đều là đàn gảy tai trâu. Có người đọc sách, có người lén làm bài tập, có người thì ngẩn người mơ mộng...
Tố chất âm nhạc của Tề Quyên rõ ràng cao hơn nhiều, nhưng cô thích nhạc pop và rock, nhạc cổ điển đối với cô vẫn còn hơi khó.
Vì vậy, sau khi chăm chú nghe một lát, cô lấy ra một bộ đề thi Toán từ trong cặp, chuẩn bị làm bài.
Lớp mười hai luôn có vô vàn bài tập, dù Tề Quyên đứng trong top mười của toàn khối cũng vậy.
Toán học đối với con gái, dù sao vẫn có phần vất vả hơn.
Mọi người đều nói con trai càng về sau càng bứt phá, ban đầu cô còn không tin, nhưng nhìn biểu hiện kinh ngạc của người bên cạnh trong học kỳ này, cô không khỏi thừa nhận...
Nghĩ đến đây, Tề Quyên quay đầu nhìn người kỳ lạ đến từ vùng Tây Vực bên cạnh, liền thấy người kỳ lạ kia đặt một trang giấy lên trên quyển 《Cổ Văn Quan Chỉ》, trên trang giấy viết một dãy số: 53231, 223, 53231, 6636567, 66.
Ban đầu Tề Quyên còn chưa kịp phản ứng, thắc mắc người kỳ lạ này lại đang làm chuyện kỳ quái gì.
Cho đến khi Ngô Vi Vi dừng tay, cầm bản nhạc viết một loạt nốt nhạc lên bảng đen. Tề Quyên vô tình liếc mắt nhìn, đôi mắt to tròn sáng ngời đột nhiên cứng đờ, nhìn chằm chằm Trương Thanh há hốc miệng, trong cổ họng phát ra một tiếng:
"Tôi... mẹ ơi! Cậu...!"
Những lời này lọt vào tai các bạn học phía trước, nhất thời không biết bao nhiêu trái tim của những chàng trai đang rung động đều tan vỡ.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận