Anh nhớ, hồi tốt nghiệp cấp ba, anh nghe nói Thiệu Hách Kỳ đã tỏ tình với Ứng Thiền Khê. Nhưng kết quả quá rõ ràng rồi, Ứng Thiền Khê đã từ chối thẳng thừng.
"Sắp đến giờ rồi, các cậu vào trong đi.”
Triệu Vinh Quân nhìn đồng hồ, đã gần tám giờ nên lên tiếng.
Vậy là Lý Lạc và Thiệu Hách Kỳ cầm giấy báo dự thi, xếp hàng vào trường.
Không lâu sau, Kim Ngọc Đình, cô nàng mũm mĩm mặt tàn nhang cũng xếp hàng vào trường, gặp họ ở cửa tòa nhà thi.
Thiệu Hách Kỳ không có gì để nói với Lý Lạc, thấy Kim Ngọc Đình đến, liền cười mỉa mai: "Cậu có biết vừa nãy Lý Lạc nói gì ở ngoài không?"
"Nói gì?" Kim Ngọc Đình khó hiểu.
"Cậu ta nói mình có thể thi đỗ vào Phụ Nhất.”
Không có Ứng Thiền Khê ở đây, Thiệu Hách Kỳ cũng không che giấu sự mỉa mai của mình, chỉ thấy Lý Lạc thật buồn cười.
Kim Ngọc Đình vừa đến nghe vậy cũng cười ha hả: "Không phải chứ, Lý Lạc... ngay cả tôi cũng không dám chắc chắn mình có thể thi đỗ vào Phụ Nhất, sao cậu lại nói bừa vậy?"
Lý Lạc mặc kệ hai người, ngồi xuống bậc thềm bên cạnh nhắm mắt nghỉ ngơi. Anh không thèm để ý đến hai người bọn họ. Với thành tích thường ngày của Thiệu Hách Kỳ, nằm trong top 50 toàn trường, thi đỗ vào Phụ Nhất chắc chắn dư sức.
Nhưng đối với người luôn lắc quanh vị trí thứ 100 như Kim Ngọc Đình thì Phụ Nhất quả thật không dễ dàng gì.
Nhưng dù sao cũng vẫn hơn người luôn nằm ngoài top 300 Lý Lạc.
Hai đứa nhóc này coi thường anh cũng là chuyện dễ hiểu, Lý Lạc thật sự không có tâm trạng tranh luận với họ.
Chẳng bao lâu sau, còn mười lăm phút nữa là bắt đầu thi, phòng thi được mở cửa, các thí sinh lần lượt vào phòng, tìm chỗ ngồi của mình.
Lý Lạc đi theo đám đông vào phòng thi, ngồi vào chỗ ngồi vừa xa lạ vừa quen thuộc, khác với bầu không khí căng thẳng xung quanh, anh lại dần bình tĩnh lại.
Giám thị đứng trên bục giảng, đọc quy chế và kỷ luật phòng thi, giơ túi niêm phong trên tay, lấy ra từng xấp đề thi.
Khi thời gian bắt đầu thi gần kề, đề thi Ngữ văn được phát xuống bàn, Lý Lạc hít sâu một hơi, vừa đọc đề vừa so sánh với đề thi trong cung điện ký ức. Tốt lắm!
Đề bài như cũ.
Lý Lạc hoàn toàn yên tâm.
Khi tiếng chuông báo hiệu bắt đầu bài thi vang lên, anh liền cầm bút bắt đầu làm bài.
Bài thi Ngữ văn diễn ra từ tám giờ rưỡi đến mười giờ rưỡi sáng. Thời tiết tháng sáu ở Ngọc Hàng nóng đến mức có thể rán trứng trên đường nhựa.
Sau khi đưa con đi thi xong nhiều phụ huynh đều lần lượt rời đi, đến khoảng mười giờ mới quay lại.
Nhưng cũng có không ít phụ huynh đứng đợi ở cổng trường, chờ con mình ra khỏi phòng thi.
"Dạo này Lý Lạc có hay tìm cậu ôn tập không?" Trong lúc chờ đợi, Ứng Thiền Khê tò mò hỏi Triệu Vinh Quân bên cạnh.
"Hả?" Triệu Vinh Quân rõ ràng ngẩn người, không hiểu ý cô.
Ôn tập gì chứ? Lúc Lý Lạc tìm cậu ấy chơi bóng, chỉ cần cậu ấy nhắc đến chuyện ôn tập là sẽ bị "hành" trên sân bóng ngay.
"Không có sao?" Ứng Thiền Khê lộ vẻ mặt nghỉ ngờ, nhìn cậu ấy từ trên xuống dưới.
Triệu Vinh Quân bị nhìn đến mức sởn gai ốc.
Vốn không giỏi nói chuyện với con gái, lại bị Ứng Thiền Khê nhìn như vậy, cậu ấy thật sự toát mồ hôi hột.
Nhưng dựa vào sự ăn ý nhiều năm với Lý Lạc, Triệu Vinh Quân vẫn giữ được bình tĩnh: "Ừm... chuyện này à, tớ không tiện nói.”
Dù sao cũng cứ lấp liếm cho qua chuyện đã.
Nhưng trong mắt Ứng Thiền Khê, phản ứng này lại giống như là thừa nhận.
"Thật sự là vậy sao?" Ứng Thiền Khê thở dài: "Cậu cũng đừng bao che cho cậu ấy nữa, hôm qua cậu ấy đã nói với tớ rồi, tớ còn tưởng cậu ấy thật sự bỏ cuộc rồi chứ, hóa ra là ngày nào cũng tìm cậu học thêm.”
Triệu Vinh Quân: "...?"
Bây giờ cậu ấy hoàn toàn không hiểu Ứng Thiền Khê đang nói gì. Từ bao giờ mà cậu ấy dạy thêm cho thằng Lý Lạc đó chứ?
Mua bim bim cho anh sau khi thua bóng rổ cũng tính là dạy thêm sao?
Nhưng lúc này, Triệu Vinh Quân biết, im lặng là câu trả lời tốt nhất.
Mà trong lúc Ứng Thiền Khê đang trò chuyện với Triệu Vinh Quân, Lâm Tú Hồng cũng đang đứng đợi ở cổng trường cùng Lý Quốc Hồng, không rời đi.
Đến hơn mười giờ, Lâm Tú Hồng đang lau mồ hôi trên trán dưới bóng cây, thì nghe thấy có người gọi bà.
"Đây chẳng phải là Tú Hồng sao?"
Lâm Tú Hồng quay đầu lại, nhìn thấy chị họ Trương Tuyết Phân của mình đang đi tới.
Khác với vẻ ngoài giản dị của Lâm Tú Hồng, Trương Tuyết Phân ăn mặc toàn đồ hiệu, đeo vòng cổ, vòng tay và kính râm, lớp phấn trên mặt còn dày hơn cả lớp bột mì mà Lâm Tú Hồng nhào ở quán ăn sáng.
"Ồ, Tuyết Phân à.”
Lâm Tú Hồng đáp lại đơn giản, không có ý muốn nói chuyện nhiều. Nhưng Trương Tuyết Phân rõ ràng không chỉ định chào hỏi xã giao, bà ta đi đến bên cạnh hai vợ chồng, bắt chuyện: "Con trai em Lý Lạc cũng thi năm nay phải không?"
"Vâng.”
"Thành tích bình thường thế nào?" Trương Tuyết Phân cười nói: "Em từ nhỏ đã thông minh, con trai em chắc cũng không kém đâu nhỉ?"
"Cũng tạm được.”
Lâm Tú Hồng đáp lại gượng gạo, không muốn nói nhiều.
"Em cứ khiêm tốn.”
Trương Tuyết Phân lắc đầu: "Con trai chị Thuần Thuần bình thường cũng chỉ đứng khoảng top 100 của trường, nhưng thi đỗ vào Phụ Nhất chắc chắn không vấn đề gì, con trai em chắc cũng vậy chứ.”
Lâm Tú Hồng hít sâu một hơi, gượng cười đáp lại vài câu, cuối cùng cũng đợi đến khi tiếng chuông báo hiệu hết giờ thi vang lên, vội vàng kéo Lý Quốc Hồng đi về phía cổng trường.
"Mồm miệng chị họ em vẫn vậy.”
Lý Quốc Hồng lúc này mới lên tiếng phàn nàn, khiến Lâm Tú Hồng tức giận lườm ông.
"Nếu anh với con trai anh nên thân một chút thì em cũng không đến nỗi phải chịu đựng như vậy.”
"Thôi thôi, Lý Lạc sắp ra rồi, chúng ta đừng nói chuyện này nữa.”
Sau khi tiếng chuông hết giờ thi vang lên, giám thị bắt đầu thu bài, vài phút sau, các thí sinh lần lượt đi ra khỏi tòa nhà.
Ứng Thiền Khê quay lại bên cạnh Lâm Tú Hồng, nhón chân nhìn vào trong, nhanh chóng nhìn thấy bóng dáng Lý Lạc, vẫy tay về phía đó.
"Thi thế nào?" Ứng Thiền Khê lo lắng hỏi.
"Ổn rồi.”
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận