Và lúc này, bên cạnh Lý Quốc Hồng còn có dì Trương Tuyết Phần và chú Vệ Đông Vĩnh.
"Phải, lãi mười phần trăm mỗi năm."
"Lãi suất cao thế, sao lại tìm đến tôi?"
"Thì bà con họ hàng cả mà, dự án tốt dắt díu nhau cùng làm giàu chứ. Thời buổi này, làm bất động sản có ai lỗ đâu?"
"Anh Vệ. anh kiếm tiền lớn, tôi đây chỉ buôn bán nhỏ lẻ, có chút vốn liếng để dành sau này mua nhà cho con, nào dám mạo hiểm.”
"Ấy, đâu có vội, mình cứ bàn bạc trước đã. Khi nào rảnh tôi dẫn em đi xem dự án, đảm bảo lời to."
"Cũng được, để tôi suy nghĩ đã, dù sao cũng là một khoản tiền lớn."
Lý Lạc đến bên Lý Quốc Hồng, chào hỏi dì và chú, láng máng nghe được cuộc trò chuyện, anh khẽ nhíu mày, lặng lẽ quan sát Vệ Đông Vinh.
Thấy Lý Lạc, Lý Quốc Hồng tạm dừng câu chuyện, vẫy tay chào Vệ Đông Vinh rồi dẫn anh về nhà.
"Bố, mọi người đang nói chuyện gì thế?" "Không có gì.”
Lý Quốc Hồng lắc đầu. "Chuyện người lớn, con đừng bận tâm, lo thi cử cho tốt."
Lý Lạc bĩu môi, mới 15 tuổi, trước mặt người lớn quả thật chẳng có mấy tiếng nói. Nếu là chuyện vặt vãnh, anh cũng chẳng buồn xen vào. Nhưng vừa gặp lại Trương Tuyết Phần và Vệ Đông Vinh, ký ức năm xưa lại ùa về.
Hồi còn đi học, anh hoàn toàn mù tịt về tình hình tài chính của gia đình. Mãi đến vài năm sau khi tốt nghiệp, trong một bữa nhậu với bố, anh mới biết hồi anh học cấp ba, gia đình đã đầu tư vào một dự án bất động sản của họ hàng.
Lúc đó, họ nói đầu tư tối thiểu mười vạn, lãi mười phần trăm mỗi năm. Ban đầu, Lý Quốc Hồng tuy cũng ham nhưng gia đình bán quán ăn sáng mười mấy năm trời, chắt chiu lắm cũng chỉ dành dụm được sáu, bảy chục vạn. Nên ông chỉ dám đầu tư mười vạn trong một năm.
Nhưng sau một năm, khi nhận lại được mười một vạn, đúng là lãi một vạn thật. Cả Lý Quốc Hồng lẫn Lâm Tú Hồng đều không cưỡng lại được cám dỗ. Giá mà năm ngoái, họ dốc hết sáu chục vạn vào thì giờ đã lãi những sáu vạn. Số tiền đó bằng mấy tháng trời buôn bán vất vả!
Chuyện sau đó thì khỏi phải nói, đúng là một mớ hỗn độn. Vệ Đông Vinh vốn không phải dân bất động sản, chỉ may mắn quen biết được người có máu mặt nên mới mua được mảnh đất. Nhưng công ty quản lý vốn và quy hoạch dự án quá kém, đúng kiểu làm ăn chộp giật.
Dự án dang dở, công ty phá sản, tiền của gia đình Lý Lạc cũng bị kẹt cứng. Mãi đến năm anh 35 tuổi, vụ việc vẫn còn đang trong quá trình tranh chấp, hơn một trăm vạn cả gốc lẫn lãi, vẫn chưa lấy lại được.
Hồi đó, anh còn nhỏ, chẳng biết gì về chuyện làm ăn của gia đình, bố mẹ cũng chẳng hơi đâu mà bàn bạc với một đứa trẻ con. Nhưng giờ sống lại một đời, anh không thể để chuyện này tái diễn. Vấn đề duy nhất là... làm sao để bố mẹ tin lời của một đứa trẻ 15 tuổi?
Lý Lạc thấy đau đầu.
May mà vẫn còn thời gian. Chắc hôm nay chú anh chỉ tình cờ gặp bố anh nên mới rủ rê đầu tư. Chuyện lớn như vậy, chắc cũng phải cân nhắc kỹ lưỡng.
Anh thở đài, không hồi thêm bố nữa, quyết định tập trung thi cử cho tốt. Ít nhất điểm số cao cũng giúp anh có thêm tiếng nói với bố mẹ. Phải để họ thấy anh đã thay đổi, không còn là thằng nhóc ngỗ nghịch, bốc đồng như trước nữa. Về đến nhà, cơm nước đã dọn sẵn sàng. Nhìn Ứng Thiền Khê mặc tạp dề, bưng đĩa thức ăn từ trong bếp ra, tóc búi củ tối, trên trán lấm tấm mồ hôi, Lý Lạc bỗng thấy lòng mình xao xuyến.
Anh đặt cặp về phòng, rút mấy tờ khăn giấy đưa cho Ứng Thiền Khê.
Cô ngạc nhiên nhận lấy, lau qua mồ hôi trên má và cổ, rồi nhìn Lý Lạc: "Sao hôm nay cậu chu đáo thế?"
"Cảm ơn cậu thôi mà.”
Lý Lạc đảo mắt, rồi lại nghiêm mặt. "Sách của cậu rất hữu ích, tớ phải cảm ơn cậu mới đúng."
Dù có cung điện ký ức, nhưng mấy cuốn sách Chính trị - Sử anh thật sự chưa từng đọc hết lấy một lần. Thành ra, dù muốn lục lọi ký ức cũng chưa chắc tìm được nội dung cần thiết.
May mà đề thi Chính trị - Sử cấp hai khá đơn giản, với lại sách vở của Ứng Thiền Khê sạch sẽ, ghi chú đầy đủ, nên anh làm bài cũng khá suôn sẻ.
"Không có gì.”
Ứng Thiền Khê cười tươi. "Chỉ cần cậu thi đậu trường phổ thông là tớ đã báo đáp được phần nào sự quan tâm của dì Lâm rồi."
"Tớ nghĩ cậu nên kỳ vọng vào tớ cao hơn chút nữa.”
Lý Lạc ho khan hai tiếng, dọn đường trước. "Ví dụ như...”
"Ví dụ như Anh Tài? Hay Thụ Lan?" Ứng Thiền Khê kể tên vài trường cấp ba có tiếng trong vùng. "Nếu thi đậu Nhị Trung thì giỏi lắm đấy."
"Người ta phải có ước mơ chứ.”
Lý Lạc nghiêm túc nói. "Ví dụ như Phụ Nhất?"
"Ước mơ đẹp đấy.”
Ứng Thiền Khê vỗ vai anh. "Cố lên nhé. Giờ thì ăn cơm thôi."
"Nếu con thi đậu Phụ Nhất.”
Lâm Tú Hồng bưng bát đũa từ trong bếp ra, nghe thấy Lý Lạc nói vậy liền cười lớn: "Mẹ sẽ mua cho con cái điện thoại thông minh con muốn lúc trước."
"Mẹ ơi, thôi đi. Coi như con chưa nghe gì hết.”
Lý Lạc ngồi vào bàn ăn, mặt nghiêm nghị. "Điện thoại bây giờ đắt lắm, làm mẹ tốn kém con ngại lắm."
"Im đi, ăn cơm.”
Lâm Tú Hồng đặt đũa trước mặt anh. "Con mà thi đậu Phụ Nhất, mẹ cái gì chẳng chiều con?"
"Vậy con chỉ có một điều kiện thôi. Mẹ hứa sau này sẽ dịu dàng với con hơn, như vậy mẹ sẽ trẻ lâu."
"Cút."
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận