Ba giờ chiều ngày 15 tháng 6.
Trương Vĩ, giáo viên chủ nhiệm lớp 9/5 trường Dục Tài, đang đứng tránh nắng dưới bóng cây ở cổng trường. Bên cạnh là thầy Vương, chủ nhiệm lớp 9/6.
"Năm nay thầy coi như mãn nguyện rồi.”
Thầy Vương dựa vào thân cây, giọng có chút ghen tị. "Lớp thường mà có đến hai học sinh được tuyển thẳng, lại còn có cả thủ khoa nữa chứ.”
"Chắc trong lớp thầy cũng còn vài em có khả năng đậu Phụ Nhất nhỉ?"
"Thiệu Hách Kỳ thì chắc chắn rồi. Hứa Doanh Hoan cũng có khả năng. Ừm... Kim Ngọc Đình cũng có hy vọng.”
"Thầy thật đáng ghét!"
Sau khi điểm qua một lượt, thầy Vương càng thêm ghen tị. Phải biết rằng, trường Dục Tài mỗi khối có hai lớp chọn, còn lại mười lớp thường, chất lượng học sinh khác nhau một trời một vực.
Thông thường, học sinh lớp chọn, trừ một vài em không theo kịp chương trình do áp lực học tập, hầu hết đều chiếm trọn top 100 của khối. Còn học sinh lớp thường, mỗi lớp được hai ba em lọt vào top 100 đã là tốt lắm rồi.
Trong số đó, hiếm có học sinh lớp thường nào lọt vào top 30, vị trí này hầu như đều là học sinh lớp chọn nắm giữ.
Thế nhưng, khoá này lại xuất hiện một "quái vật" là Ứng Thiền Khê. Xuất thân từ lớp thường, cô dễ dàng vượt mặt học sinh lớp chọn, giữ vững vị trí thủ khoa, cuối cùng còn giành được suất tuyển thẳng, nhẹ nhàng như không.
Chưa hết, ngoài Ứng Thiền Khê, lớp 9/5 của Trương Vĩ còn có Triệu Vinh Quân luôn nằm trong top 30 và Thiệu Hách Kỳ trong top 50. Lớp trưởng Hứa Doanh Hoan và lớp phó học tập Kim Ngọc Đình cũng thường xuyên góp mặt trong top 100 toàn khối. Đối với một giáo viên chủ nhiệm lớp thường mà nói, thành tích này quả thật đáng tự hào.
Nhưng Trương Vĩ vẫn khiêm tốn lắc đầu: "Nói trước bước không qua. Thiệu Hách Kỳ thì tôi yên tâm, nhưng Hứa Doanh Hoan và Kim Ngọc Đình, điểm số lúc lên lúc xuống, phải chờ kết quả mới dám chắc.”
Nói xong chuyện học sinh giỏi, hai thầy lại bàn đến những học sinh khác, trong đó có Lý Lạc.
"Mấy đứa như Lý Lạc mới là đau đầu.”
Trương Vĩ thở dài. "Điểm cứ lẹt đẹt ở mức đậu trường phổ thông bình thường, không biết có qua được không.”
Là giáo viên, ai cũng mong học sinh của mình đạt điểm cao. Đặc biệt là những học sinh như Lý Lạc, chỉ cần cố gắng thêm chút nữa là đậu cấp ba, thầy cô nào cũng mong chúng bứt phá trong kỳ thi.
Vì điểm số của học sinh còn liên quan đến thành tích giảng dạy của giáo viên, ảnh hưởng đến tiền thưởng, danh hiệu và cả thăng tiến nữa. Thành tích chung của lớp càng cao, giáo viên chủ nhiệm càng được lợi.
Đúng lúc đó, tiếng chuông báo hiệu kết thúc môn thi cuối cùng, tiếng Anh, vang lên.
Vài phút sau, thí sinh lục tục kéo ra khỏi phòng thi, ve mặt mỗi người mỗi khác. Người thì tự tin rạng rỡ, người thì vừa mừng vừa lo, người thì mặt mày ủ rũ.
"Thi thế nào?" Ứng Thiền Khê đón Lý Lạc ở cổng trường, vội vàng hỏi.
"Có tớ ra tay, cậu cứ yên tâm.”
Lý Lạc vỗ ngực cam đoan.
Nghe anh nói vậy, Ứng Thiền Khê nheo mắt nhìn: "Tiếng Anh cậu lúc nào cũng dưới trung bình, làm sao tớ yên tâm được?”
"Tối qua cậu đã đả thông kinh mạch cho tớ rồi, hôm nay nhìn đề tiếng Anh, từ nào tớ cũng nhận ra.”
"Cậu toàn nói lĩnh tỉnh, tớ không thèm nói chuyện với cậu nữa.”
"Thời buổi này sao nói thật mà chẳng ai tin.”
Hai người vừa cãi nhau vừa đi về phía Lý Quốc Hồng đang đứng đợi ở ven đường. Đi được nửa đường, Thiệu Hách Kỳ và Kim Ngọc Đình vừa ra khỏi phòng thi cũng tiến lại gần.
"Lý Lạc, thi thế nào?" Thiệu Hách Kỳ chủ động chào hỏi, cười cười hỏi. "Đề tiếng Anh lần này khá dễ, biết đâu cậu được điểm trung bình đấy.”
"Tối qua có cậu ấy kèm tớ học.”
Lý Lạc chỉ tay sang Ứng Thiền Khê. "Tớ nghĩ lần này được trên trăm điểm.”
"Cậu nằm mơ à?" Kim Ngọc Đình vẫn còn buồn vì làm bài Khoa học không tốt, nghe Lý Lạc nói vậy liền cau mày mỉa mai. "Đề tiếng Anh tuy dễ nhưng phần đọc hiểu có nhiều bẫy lắm, tớ thấy cậu được điểm trung bình đã là may rồi.”
Lý Lạc chẳng bận tâm lời Kim Ngọc Đình, chỉ cười cười rồi quay sang Ứng Thiền Khê: "Đi thôi, bố tớ đang đợi.”
"Ừ.”
Ứng Thiền Khê gật đầu, vẫy tay chào hai người bạn. "Tạm biệt nhé, bọn tớ về trước đây.”
"Ơ khoan đã!" Thiệu Hách Kỳ chợt nhớ ra điều gì đó, vội gọi với lại. "Tớ định bàn với thầy Trương, sau khi có kết quả, lớp mình tổ chức liên hoan. Ý lớp trưởng thế nào?" Ứng Thiền Khê dừng bước, suy nghĩ một chút: "Mấy hôm nữa, những bạn được tuyển thẳng vào Phụ Nhất phải đi học hè rồi, nên tốt nhất là tổ chức vào cuối tuần.”
"Tớ phải đi học ở Phụ Nhất, nên chắc phải nhờ cậu lo liệu việc này.”
"Hoặc có gì cậu có thể nhờ Lý Lạc giúp một tay.”
"Được rồi, được rồi!" Vừa nghe Ứng Thiền Khê nhờ vả, Thiệu Hách Kỳ liền vỗ ngực ầm ầm, lớn tiếng đảm bảo. "Không cần Lý Lạc đâu, tớ sẽ bàn bạc với thầy Trương.”
"Vậy thì làm phiền cậu nhé.”
Ứng Thiền Khê lịch sự nói. "Không còn gì nữa, bọn tớ về đây."
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận