Khoảng năm giờ chiều, Lý Lạc bưng bát đũa ra bàn ăn.
Sau khi kỳ thi kết thúc, Lâm Tú Hồng và Lý Quốc Hồng cũng chỉ hỏi han anh đôi ba câu.
Thấy hỏi gì Lý Lạc cũng nói đổng nói dài, nên họ cũng chẳng buồn hỏi thêm.
Dù sao cuối tháng cũng có kết quả, chỉ khoảng hai tuần nữa là mọi chuyện sẽ rõ ràng.
Đến lúc đó, dù điểm có đủ đậu trường phổ thông hay không, với tư cách cha mẹ, họ cũng sẽ tìm mọi cách cho anh vào trường phổ thông.
Nghĩ vậy nên họ cũng không bận tâm chuyện này nữa, chuyển sang bàn luận một vấn đề quan trọng hơn trên bàn ăn.
"Hôm qua anh đã nói với em rồi, hôm nay Vệ Đông Vinh lại tìm anh bàn chuyện đó. “
Lý Quốc Hồng vừa ăn vừa nói với vợ.
"Dự án của anh ấy nghe có vẻ ổn lắm, hình như cũng có kha khá bà con đầu tư vào rồi. Mấy hôm nay em đi tìm hiểu xem sao? “
"Anh định đầu tư thật à? “
Lâm Tú Hồng cau mày.
Một mặt, đây là dự án của chồng Trương Tuyết Phần, khắc tỉnh của bà.
Mặt khác, số tiền này bà định dùng vào việc khác.
Nên bà vẫn còn do dự: "Anh phải suy nghĩ cho kỹ nhé, nhà mình không giống nhà họ, vốn liếng chỉ có bấy nhiêu thôi. “
"Ừ, anh biết. “
Lý Quốc Hồng gật đầu.
"Nên mình phải cẩn thận, tìm hiểu kỹ càng, không thể chỉ nghe lời một phía. “
"Cho dù dự án có vẻ tốt thật, mình cũng chỉ nên thử mười vạn trước đã. “
"Nếu sau này thấy ổn thì mình hạch toán lại chuyện đầu tư thêm. “
"Nói vậy thì cũng được. “
Lâm Tú Hồng vẫn cau mày.
"Nhưng... thế còn nhà chú út thì sao? Trước đây anh cũng tính mua lại căn nhà của họ mà? “
"Trước đây đúng là có ý định đó. “
Lý Quốc Hồng nói, vẻ mặt bất lực.
"Nhưng em cũng biết đấy, mấy tháng nay giá nhà đất ở Ngọc Hàng cứ giảm, giờ mua lại, lỡ sau này giá không tăng thì sao? “
Nghe bố mẹ nói chuyện, Lý Lạc vô thức ngừng ăn cơm.
Nhất là câu nói cuối cùng làm anh không khỏi nhếch mép.
Kiếp trước, khi bố kể chuyện đầu tư bất động sản, ông có nhắc gì đến chuyện mua nhà đâu! Bây giờ là năm 2014, trong vòng năm sáu năm tới, giá nhà đất ở Ngọc Hàng sẽ tăng mạnh, từ khoảng mười hai, mười ba nghìn tệ/m2 lên đến hai mươi lăm nghìn tệ/ m2. Một số khu vực đắc địa còn cao hơn nữa.
Nếu hồi đó gia đình anh không đầu tư vào cái dự án chết tiệt của Vệ Đông Vinh mà dùng số tiền đó mua nhà thì lợi nhuận thu về còn cao hơn gấp bội.
Nghĩ đến đây, Lý Lạc thấy tiếc hùi hụi.
"Hình như... nhà ông ba ở trong làng phải không ạ? “
Lý Lạc dè dặt hỏi.
"Họ định bán căn biệt thự được đền bù giải tỏa phải không? “
"Không phải. “
Lý Quốc Hồng nhìn con trai, vẻ mặt ngán ngẩm.
"Đó là nhà tổ, sao mà bán được. Họ định bán căn nhà ở ven sông Ân Giang. “
"Ven sông Ân Giang? “
Lý Lạc chớp mắt, suy nghĩ một chút rồi hỏi: "Chẳng phải là khu gần Phụ Nhất sao? “
"Đúng rồi. “
Lý Quốc Hồng gật đầu.
"Hồi anh họ con thi đậu Phụ Nhất, họ mua căn nhà ở đó cho nó tiện đi học. “
"Giờ nó tốt nghiệp cũng được hai ba năm rồi, lại định đi du học, cũng tốn kém lắm, nên họ muốn bán căn nhà đó đi. “
"Dù øì thì cho thuê cũng chẳng được bao nhiêu, lại còn phải thay đổi người thuê suốt, phiền phức lắm. “
Lý Lạc nghe xong liền gật đầu, đại khái đã hiểu rõ nguyên nhân.
Vậy là hồi đó, bố mẹ anh thấy giá nhà đất có vẻ sẽ còn giảm nên mới chọn đầu tư vào dự án bất động sản kia, vì nghĩ rằng nó sẽ mang lại lợi nhuận ổn định hơn?
"Hơn nữa, căn nhà đó vị trí hơi xa. “
Lý Quốc Hồng tiếp tục phân tích.
"Trường Phụ Nhất nằm ở gần ngoại ô. “
"Khu Ân Giang mình lại nằm ở phía Đông Bắc, khu vực hẻo lánh của thành phố Ngọc Hàng, Phụ Nhất lại nằm ở phía Bắc, sát sông Ân Giang, cách trung tâm khu Ân Giang những sáu bảy cây số. “
"Nếu không phải nó gần Đại học Tiền Giang và Phụ Nhất, được coi là nhà trong khu vực trường học thì ai mà mua chứ? “
"Vả lại, hai trường này đâu phải cứ mua nhà ở gần là vào học được, vẫn phải dựa vào thực lực mà thi đậu. “
Nghe Lý Quốc Hồng nói vậy, Lý Lạc cũng hiểu ra. Xét cho cùng, khu vực phía Bắc khu Ân Giang hiện vẫn còn là vùng ven đô, có nhiều nhà máy, công xưởng, người lao động từ khắp nơi đổ về, môi trường khá phức tạp.
Nhưng Lý Lạc biết rõ, khoảng nửa năm nữa, khu Ân Giang sẽ bắt đầu quy hoạch khu vực này.
Hai năm sau, sẽ có một tuyến tàu điện ngầm chạy từ trung tâm thành phố Ngọc Hàng thẳng tới vùng ven đô phía Bắc khu Ân Giang. Phụ Nhất và Đại học Tiền Giang chính là ga cuối của tuyến tàu điện ngầm này.
Cùng lúc đó, khu vực phía Nam Đại học Tiền Giang sẽ trở thành khu thương mại sầm uất Thời Đại Thiên Nhai, thu hút một lượng lớn khách hàng. Giá nhà đất ở khu vực lân cận cũng sẽ tăng chóng mặt, từ hơn mười nghìn tệ/m2 lên đến hơn hai mươi nghìn tệ/m2.
Nhưng tất cả những điều này, người dân bình thường ở khu Ân Giang hiện tại vẫn chưa hay biết. với địa vị xã hội của mình, những người như Lý Quốc Hồng và Lâm Tú Hồng cũng không thể tiếp cận nhiều thông tin hơn, nên khó mà hình dung được sự phát triển vượt bậc của khu vực phía Bắc khu Ân Giang trong tương lai.
Nhưng trong mắt Lý Lạc, đó chính là một mỏ vàng!
Nghĩ vậy, anh nhanh chóng vận dụng trí óc, lục tìm từng mảnh ký ức quá khứ, hy vọng tìm ra manh mối nào đó để thuyết phục bố mẹ. Ít nhất cũng phải làm họ do dự về dự án của Vệ Đông Vinh.
Vài phút sau, khi Lý Quốc Hồng và Lâm Tú Hồng vẫn đang bàn bạc về chuyện này, Lý Lạc lại chen vào: "Bố ơi, con hỏi bố chuyện này. “
"Sao thế? “
Lý Quốc Hồng ngạc nhiên, quay sang nhìn con trai.
"Hình như tàu điện ngầm bên ga Nam sắp khánh thành rồi phải không ạ? “
"Ừ. “
Lý Quốc Hồng gật đầu.
"Chắc là hè này, sau này không cần lái xe nữa, cứ bắt tàu điện ngầm ở ga Nam là nửa tiếng là đến trung tâm thành phố rồi. “
"Vậy sau này tuyến tàu điện ngầm còn được kéo dài nữa không ạ? “
Lý Lạc giả vờ ngây thơ hỏi.
"Chắc là không đâu. “
Lý Quốc Hồng cau mày.
"Khu Ân Giang mình đã xa xôi hẻo lánh rồi, tàu điện ngầm kéo dài đến ga Nam là may lắm rồi. “
"Nhưng... “
Lý Lạc cũng cau mày, tỏ vẻ nghỉ hoặc.
"Bố biết lớp phó lớp con không ạ? “
"Sao? “
"Là Thiệu Hách Kỳ ấy. “
Lý Lạc nghiêm túc nói.
"Bố cậu ấy làm quan mà. “
"Ờ, bố có chút ấn tượng. “
Lý Quốc Hồng nhớ lại, hình như đã từng gặp trong buổi họp phụ huynh ở trường.
"Bố biết không? “
Lý Lạc từ từ dẫn dắt.
"Thiệu Hách Kỳ khoe với cả lớp là nhà cậu ấy vừa mua một căn hộ ở gần Phụ Nhất, còn nói sau này chắc chắn sẽ lời to."
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận