Lý Lạc thời trẻ nổi tiếng là người cứng đầu.
Đối với bốn người còn lại, việc tưởng tượng Lý Lạc chịu xin lỗi cũng khó tin như việc Thiệu Hách Kỳ lấy hết can đảm tỏ tình; Kim Ngọc Đình quyết tâm giảm cân một tháng; Triệu Vinh Quân chủ động bắt chuyện với con gái; hay Ứng Thiền Khê theo đuổi điên cuồng một chàng trai vậy.
Thế nhưng, giờ phút này, chuyện khó tin ấy lại thật sự xảy ra.
Đến khi Ứng Thiền Khê vui vẻ đồng ý, Lý Lạc cũng cười đáp lại, ba người còn lại mới dần hoàn hồn.
"Không phải chứ... bây giờ cậu xin lỗi thì có tác dụng gì nữa?" Lớp phó bên cạnh Thiệu Hách Kỳ không nhịn được chen vào: "Chỉ còn chưa đầy một ngày, mai thi Ngữ văn, Toán học và Sử-Địa rồi, cậu ôn kịp không?"
"Đúng vậy.”
Kim Ngọc Đình, cô nàng mũm mĩm mặt tàn nhang cũng phụ họa theo: "Khê Khê, Lý Lạc vừa mới đẩy cậu ngã xuống đất đấy, giờ chỉ xin lỗi một câu là xong chuyện à?"
"Cậu ta dù có giỏi đến mấy cũng không thể ôn tập một ngày mà thi đỗ vào Phụ Nhất được.”
"Đến lúc đó, chúng ta và cậu ta chẳng phải vẫn mỗi người một ngả sao? Cậu cần gì phải giúp cậu ta như vậy?" Nghe hai người bạn nói, Ứng Thiền Khê chỉ lắc đầu. Lá rơi bên đường bay theo gió, lướt qua mái tóc cô. Sau đó, cô nhìn Lý Lạc, mỉm cười nhẹ: "Cậu còn biết xin lỗi cơ đấy?"
"Cái tát của cậu thật tuyệt vời.”
Lý Lạc giơ ngón tay cái về phía cô, không hề để tâm đến cái tát tai vang dội vừa rồi của cô bạn thanh mai trúc mã, ngược lại còn cười chân thành với dấu tay in hằn trên mặt: "Cái tát này đã đánh thức tớ.”
Nghe Lý Lạc nói vậy, lại còn cười vui ve như thế, ngay cả Ứng Thiền Khê cũng sững sờ.
Cô gái nhồ theo phản xạ cúi đầu nhìn bàn tay trắng nõn, thon dài của mình, thầm nghĩ cái tát này hiệu quả đến vậy sao?
Nghĩ vậy, ánh mắt cô lại nhìn lên Lý Lạc, dừng lại trên bên má lành lặn còn lại của anh.
Ánh mắt này khiến Lý Lạc theo phản xạ lùi lại nửa bước, đưa tay che mặt, nhìn cô với vẻ cảnh giác: "Không phải chứ... cậu muốn làm gì?"
“Ưm...”
Bị người bạn thanh mai trúc mã nhìn thấu suy nghĩ chỉ bằng một ánh mắt, Ứng Thiền Khê hơi chột dạ, liền dời mắt đi chỗ khác, rồi chuyển chủ đề: "Thôi thôi, tranh thủ thời gian về ôn bài nào.”
"Đình Đình, cậu cũng về sớm đi, nghỉ ngơi cho thoải mái, mai kia thi cũng không được lơ là đâu.”
"À, còn Thiệu Hách Kỳ nữa, cậu cũng cố gắng nhé.”
Tháng sáu ở Ngọc Hàng đã rất nóng.
Sau khi chia tay ba người kia ở ngã tư, Lý Lạc cùng Ứng Thiền Khê đi về nhà.
Ứng Thiền Khê đưa tay lau trán, không biết lau mồ hôi hay lén lau đi những giọt nước mắt còn đọng lại.
Dù chỉ mặc một chiếc áo đồng phục ngắn tay đơn giản, nhưng Ứng Thiền Khê lúc này lại toát lên vẻ đẹp thanh xuân, tươi trẻ. Mái tóc ánh lên chút ánh sáng dưới nắng, vài sợi tóc mai hơi rối, một sợi trong số đó buông xuống, làm nổi bật đường nét tỉnh tế của chiếc cằm.
Hai người cứ thế lặng lẽ bước đi, trên đường Lý Lạc không nói lời nào, trong đầu vẫn đang hồi tưởng lại những chuyện xảy ra sau kỳ thi tốt nghiệp cho đến khi trọng sinh.
Không hiểu sao, dù đã gần 20 năm trôi qua, nhưng Lý Lạc vẫn nhớ rất rõ những chuyện đã qua. Anh nhớ.
Năm 2014, bố mẹ anh vẫn đang kinh doanh quán ăn sáng nhỏ, ngày nào cũng làm việc vất vả chỉ để lo cho anh ăn học.
Điểm thi tốt nghiệp cấp hai của anh rất kém, cách điểm chuẩn của trường cấp ba tệ nhất ở khu Ân Giang, thành phố Ngọc Hàng những ba điểm.
Nếu không nhờ bố mẹ nhờ vả người quen, đóng ba vạn đồng tiền học phí bổ sung, và mỗi năm lại đóng nhiều hơn ba nghìn đồng so với học sinh bình thường thì anh đã phải học trường dạy nghề rồi.
Dù vậy, lên cấp ba anh cũng không học hành tử tế, thành tích chẳng khá lên được chút nào, ngược lại thì học được đủ thứ trò hư tật xấu như hút thuốc, uống rượu.
Sau ba năm cấp ba lêu lổng, điểm thi đại học của anh rất thê thảm.
Bố mẹ sắp xếp cho anh vào học cao đẳng, học nghề đầu bếp, thực tập ở một nhà hàng được nửa tháng thì anh không chịu nổi nữa, bỏ việc.
Trở thành một kẻ thất nghiệp.
Mà bất cứ người trẻ nào thất nghiệp cũng đều mơ mộng mình là nhà văn.
Thế là anh lao vào viết truyện online, mày mò được một hai năm, dưới sự hướng dẫn và giúp đỡ của một tác giả tốt bụng, cũng coi như có chút tiếng tăm, mỗi tháng kiếm được bốn năm nghìn tiền nhuận bút.
Nhưng cũng chỉ viết được một cuốn truyện, sau đó liên tục thất bại, anh lại chuyển sang làm phim ngắn, lăn lộn trong lĩnh vực video ngắn.
Thậm chí còn đi theo một nhạc sĩ, viết kịch bản video ngắn một thời gian, tiện thể học chơi guitar, gay vài bản nhạc.
Tiếc là chẳng bao lâu sau, lĩnh vực video ngắn cũng trở nên bão hòa, Lý Lạc thất nghiệp lại đi giao đồ ăn một thời gian, sau đó lại quay về với nghề đầu bếp, bán mì xào ven đường vài tháng.
Ban ngày tìm việc, tối bán mì xào, cũng đủ sống qua ngày. Nhưng cũng chính lúc đó, mẹ anh bị bệnh nặng, cần một khoản tiền lớn để chữa trị.
Bố anh bán căn nhà mặt phố đang kinh doanh quán ăn sáng, lại còn phải thế chấp nhà.
Lý Lạc không có nhiều tiền, chỉ đành nhờ vả những người quen biết để vay tiền. Đồng thời, anh cũng nhận công việc làm nhân viên chăm sóc khách hàng cho một shop bán đồ lót trên Taobao, giả làm nhân viên nữ tư vấn khách hàng về kiểu dáng, kích cỡ, nghe khách hàng than thở về bạn trai cũ, an ủi họ rằng nhỏ nhắn cũng rất đáng yêu, tóm lại kiếm được đồng nào hay đồng nấy.
Cũng chính lúc đó, Ứng Thiền Khê đã âm thầm chuyển cho anh mười nghìn đồng, còn đưa cho bố anh mười vạn đồng, trang trải phần chỉ phí y tế còn thiếu.
Rồi sau đó...
Rồi sau đó, mọi chuyện lại bắt đầu lại từ đầu!
Lý Lạc quay sang nhìn cô bạn thanh mai trúc mã bên cạnh, hít một hơi thật sâu, cảm nhận không khí tràn đầy lồng ngực, rồi từ từ thở ra.
"Giờ mới biết lo lắng à?" Thấy anh hít thở sâu như vậy, Ứng Thiền Khê cuối cùng cũng tìm được lý do để phá vỡ bầu không khí im lặng, không nhịn được nói: "Trước đây muốn giúp cậu ôn tập, cậu còn suốt ngày trốn tránh tớ.”
Nghe giọng nói mềm mại, hơi nũng niu của Ứng Thiền Khê, cùng với sự trách móc và bất lực trong giọng nói, Lý Lạc cũng thấy hơi ngại. "Tớ biết lỗi rồi, giờ chẳng phải đang cố gắng sửa chữa sao?"
"Đến ngày cuối cùng rồi mới biết hối lỗi!" Thấy thái độ của cậu không còn tệ như trước, Ứng Thiền Khê không nhịn được lên giọng, nhưng ngay sau đó, cô lại lập tức kìm nén cảm xúc, hít sâu một hơi rồi nói: "Thôi, chúng ta đi nhanh lên.”
"Về nhà rồi, cậu lấy đề thi thử Ngữ văn và Toán lần một, lần hai, lần ba ra.”
"Tớ sẽ sửa bài cho cậu trước.”
Kỳ thi tốt nghiệp cấp hai tháng sáu ở Ngọc Hàng có tổng cộng năm môn.
Ngoài ba môn Ngữ văn, Toán, Anh mỗi môn 120 điểm, Vật lý và Hóa học được gộp thành môn "Khoa học”, tính là một môn riêng, tổng điểm 180.
Môn còn lại là Lịch sử và Địa lý, chỉ có 50 điểm, cũng tính là một môn riêng.
Cộng thêm 30 điểm môn Thể dục đã thi trước đó, tổng điểm thi tốt nghiệp cấp hai ở khu Ân Giang, thành phố Ngọc Hàng là 620 điểm.
Năm ngoái, điểm chuẩn của trường Phụ Nhất Ngọc Hàng - trường trung học phổ thông tốt nhất khu Ân Giang - là 507 điểm. Còn điểm chuẩn thấp nhất của các trường cấp ba khác là 421 điểm.
Nói cách khác, nếu Lý Lạc muốn vào trường trung học phổ thông, trong tổng số 620 điểm, anh chỉ được phép mất khoảng 200 điểm. Ứng Thiền Khê nhớ rất rõ, điểm ba lần thi thử trước đó của Lý Lạc lần lượt là 417, 401 và 425 điểm.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận