Dịch: Hoangforever
“…Từ trên ‘trời’ ạ?”
Cô bé ngước nhìn lên bầu trời theo hướng Yoo-jin đang chỉ, cau mày hỏi lại.
“‘Trời’ là sao? Từ… trên trời rơi xuống á?”
“Trên trời?”
Yoo-jin cũng nhíu mày, kiểu nghe như gì mà tào lao thế.
“Không, đây là bên trong Tháp mà? Hỏi kiểu gì vậy trời. Đương nhiên là tôi đến từ tầng trên rồi.”
Cô bé há hốc miệng, đờ người ra, chẳng biết đáp lại thế nào trước lời giải thích của cậu.
“Để xem… tên là…”
Yoo-jin vuốt bừa mớ tóc mái rối bời vì mưa, ngẩng lên xem cái tên đang hiển thị trên đầu cô.
[Han Seo-rin]
[Cấp độ: 52]
Có vẻ cô bé này cũng là người Hàn, vì phía trên đầu hiện rõ ràng hiện ra một cái tên Hangul ba chữ, giống hệt kiểu hiển thị của cậu.
“Han Seo-rin?”
Yoo-jin khẽ gọi.
Nghe cậu đọc tên mình, Seo-rin cũng liếc lên tên trên đầu cậu rồi hỏi:
“Còn anh là… Seon Yoo-jin? Anh cũng là người Hàn đúng không? Thật ra cái này em mới là người muốn hỏi nè, anh là Climber của Tháp à?”
Yoo-jin hơi nghiêng đầu, trên mặt là biểu cảm kiểu, lại hỏi chuyện kỳ quặc nữa rồi, rồi mới trả lời:
“Ừ, đúng rồi. À mà… em không phải Climber hả? Tôi thì từ tầng 100 ‘đi xuống’ mà…”
Đang trả lời, mặt cậu bỗng nhăn lại, làm gương mặt Seo-rin cũng co rúm theo.
“Khoan đã nhé. Hồi nãy anh vừa bảo là từ trên xuống, đừng nói với em là anh định bảo mình từ tầng 100 xuống tận đây đấy nhé?”
“Bảo đúng thì cũng đúng, mà bảo sai thì cũng sai. Tại tôi đang… trên đường đi xuống cơ.”
Câu trả lời của Yoo-jin không chứa nổi một chút do dự.
“Ha…”
Seo-rin không biết nên thở dài hay bật cười.
“Ờ thì, hiểu lầm cũng dễ thôi. Lúc rơi xuống tầng 96, tôi còn rơi thẳng từ trên trời xuống thật mà.”
Yoo-jin gãi gãi sau gáy, vẻ ngượng ngùng. Nhìn cảnh đó, Seo-rin vội quay lại kiểm tra tờ trục triệu hồi mà mình vừa dùng.
[Vật phẩm này chỉ dùng được một lần duy nhất và hiện đã được sử dụng. Không thể sử dụng lại.]
Tờ trục triệu hồi đã hoàn thành vai trò của nó, trở về thành một cuốn sách bình thường với một cái bảng thông báo lạnh lùng treo lơ lửng trước mặt.
“Không thể nào…”
Không phải ác ma của Tháp, mà là Climber của Tháp bị triệu hồi xuống?
Đã thế, còn là một tên điên tự nhận mình “đi xuống từ tầng trên” nữa chứ!
Chẳng lẽ… thất bại rồi sao?
Cô chỉ có thể nghĩ được đến thế.
“Ha ha…”
Có lẽ nguyên nhân thất bại là do tia sét đã giáng xuống ngay trước khi nghi thức triệu hồi hoàn tất.
Hi vọng cuối cùng của mình…
Đang quỳ trước trục triệu hồi, Seo-rin cúi gằm mặt, giọng pha lẫn tuyệt vọng:
“Vậy là… hết thật rồi…”
“Ơ… này?”
“Xong rồi… tất cả xong rồi…”
“Ờ… ừm?”
Yoo-jin nhìn cô, rồi mới phát hiện quyển trục đang nằm trên sàn.
“Cái gì đây? Trục triệu hồi tệ hại nhất?”
Cậu nheo mắt đọc dòng mô tả, rồi bật cười.
“‘Trục triệu hồi này có thể triệu hồi ác ma đáng sợ nhất trong Tháp Thử Thách…’ Ơ mà, cái quái gì thế này?”
Đọc xong phần giới thiệu, Yoo-jin lầm bầm, giọng đầy khó tin.
“Thì ra là vì cái này à? Ủa, người ngoài đọc vào chắc tưởng tôi là thứ gì xấu xa lắm luôn đó. Ác ma gì chứ… oan cũng phải có giới hạn chứ. Khoan, không lẽ là do cái danh hiệu tôi nhận ở tầng 99?”
Cậu lẩm bẩm với vẻ bối rối, rồi chợt cảm nhận được ánh mắt như muốn đục lỗ trên người mình, bèn quay lại nhìn Seo-rin.
“Ơ… sao vậy?”
“Ờ, ừm… tôi nghĩ cũng không đến mức phải giận dữ dữ vậy đâu…”
Bị ánh nhìn sắc như dao của cô đè ép, Yoo-jin bất giác né mắt, rồi thử ghép tình hình lại hỏi:
“Chẳng lẽ… em đã dùng cái này để triệu hồi tôi à?”
“…Đúng rồi hả? Uầy! Vậy là em đã cứu mạng tôi đó. Thiệt luôn á… nếu còn kẹt ở trên đó chắc tôi phát điên mất!”
Cậu chưa hiểu tình cảnh của cô nên vẫn ngây ngô cười, rồi hỏi thêm:
“À mà, quanh đây có tiệm cơ bản nào không? Ở phía trên không có mấy chỗ đó.”
Dù Yoo-jin hỏi về tiệm, Seo-rin không buồn trả lời, chỉ lặng lẽ đứng dậy.
“Ơ, này? Em đi đâu vậy?”
Nhìn bóng lưng cô im lặng bước đi, Yoo-jin nhăn mặt, rồi vội vã chạy theo, vừa theo sau vừa giục:
“Này, khoan đã! Em đã gọi tôi xuống đây rồi thì để tôi cảm ơn cái đã chứ.”
“Han Seo-rin tiểu thư gì đó ơi? Chỉ cần chỉ cho tôi tiệm ở đâu thôi!”
Cô liếc cậu qua khóe mắt. Vừa nhìn thấy gương mặt cậu vẫn đang cười tươi tỉnh—không, chính xác là con số hiển thị dưới tên cậu—Seo-rin nghiến chặt răng.
[Seon Yoo-jin]
[Cấp độ: 10]
Bởi vì, giữa cô và cậu tồn tại một khoảng cách cấp độ… hơn năm lần.
“Cấp… 10 tồi tệ như vậy mà cũng…”
“Hả?”
Lý do khiến cô nghĩ rằng mình “triệu hồi thất bại” rất đơn giản: chính là vì cấp độ của cậu.
Trục triệu hồi tệ hại nhất lẽ ra phải gọi được ác ma mạnh nhất, đáng sợ nhất trong Tháp. Thế mà “ác ma” mạnh nhất đó lại chỉ là một Climber cấp 10… nghe thôi là biết có gì đó sai sai rồi.
“Ha, thôi bỏ đi.”
Cô biết rõ chắc chắn có vấn đề, nhưng chẳng có ai để than, mà trút giận lên một tên Climber cấp 10 cũng chẳng ra sao, nên cô chỉ có thể nghiến răng nói:
“Vấn đề của em… không phải chuyện mà một thằng level 10 tầm thường có thể giải quyết được.”
“Ơ, này, tôi…”
“Haiz… trong kế hoạch của em, không hề có phương án nào mà lại triệu hồi ra một thứ rác rưởi như thế này đâu…”
Lời lầm bầm gần như thì thào của cô khiến Yoo-jin chớp mắt liên hồi.
Seo-rin bặm môi, cố nuốt nước mắt vào trong, cảm giác oan ức dâng lên đến cổ.
Nói xong, cô quay lưng bỏ đi, cứ thế rời khỏi Yoo-jin.
“…Wow.”
Bị một cô bé tầm tuổi mình vừa gặp lần đầu mở miệng chửi cho một trận, Yoo-jin chỉ biết giật giật khóe môi.
“Cái phản ứng này…”
Nếu có người ngoài đi ngang qua thấy cảnh đó, chắc họ sẽ xì xào bảo cậu là tên biến thái thích bị chửi chẳng hạn, nhưng nụ cười của Yoo-jin chẳng hề mang ý nghĩa đen tối nào.
“Cái phản ứng này… là thật.”
Như cảm động đến phát khóc, cậu lấy tay che miệng, khẽ rung người.
“Khụm… khục… hu… Mình thật sự… đã xuống được dưới này rồi.”
Điều khiến cậu chấn động không phải vì bị chửi, mà là vì—cuối cùng—cậu đã gặp lại những Climber khác.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận